Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Lưu Quang Nhập Họa

Chương 160




Dưới hai bên chiếu rọi, chỉ thấy một vệt sáng dịu dàng rơi xuống, đậu trên người Thần Nhứ. Ánh mắt Cảnh Hàm U kinh ngạc, ngòi bút không ngừng. Không bao lâu, một bức “Lưu Quang Nhập Họa Đồ” đã sống động trên giấy. 

- -------------------

“Được rồi, ngươi cũng đừng giả chết. Dám giương oai trong lãnh thổ Phi Diệp Tân ta, cũng coi như ngươi có gan.” Chưởng viện không để ý hình tượng đưa chân đá đá cô bé. 

Cô bé kia đột nhiên bật dậy, vài cái kim châm bay ra từ trong tay. 

Thần Nhứ và Cảnh Hàm U kinh hãi, vừa định hành động, lại thấy tay áo Chưởng viện khẽ đảo, trực tiếp ngăn cản tất cả ám khí. Tay vung ra một sợi dây lụa, cột chặt trên người cô bé. Cũng không biết Chưởng viện đá trúng bộ phận gì trên người nó, cô bé kia đau đớn kêu một tiếng xong, cả người bắt đầu biến lớn. 

“Súc Cốt Công!” Thần Nhứ kinh ngạc kêu lên. 

Sau khi biến lớn thân xác đã là của người trưởng thành. Bây giờ dây lụa không lỏng lẻo chút nào, đã siết vào thịt của nó. Máu tươi chảy xuống dây lụa. 

“Nơi này... Nơi này vẫn chưa phải lãnh thổ của Phi Diệp Tân!” Người kia mở miệng nói chuyện, giọng nói vậy mà già nua khàn khàn. 

“Thì sao?” Chưởng viện chỉ chỉ sau lưng, “Hai đứa này đều là đồ đệ của ta. Kẻ dám ức hiếp đồ đệ của ta, chân trời góc biển, đều chỉ có một con đường chết!” Sự bá đạo của Chưởng viện là Thần Nhứ và Cảnh Hàm U cộng lại đều không kịp. 

Người kia cầu xin tha thứ: “Ngươi thả ta đi! Nể tình ta tuổi cao, tha ta lần này. Ta cam đoan về sau không dám trêu chọc người của Phi Diệp Tân nữa!”

Chưởng viện gật đầu. “Tuổi của ngươi đúng là đã cao. Già như vậy chắc cũng sống đủ rồi.” Nói xong, Chưởng viện làm ra một động tác tay, dây lụa như sống dậy mà quấn lên cổ người nọ. Sắc mặt người kia lập tức đỏ lên, thè lưỡi. “Nhớ kỹ, kiếp sau làm người đừng đụng vào đồ đệ của ta nữa!”

Người kia đã tắt thở. Chưởng viện nới lỏng dây lụa, ném cho Cảnh Hàm U. “Trở về giặt sạch đưa tới.”

Cảnh Hàm U vội vàng nhận lấy, ngoan ngoãn đáp: “Vâng.” Sư phụ rốt cuộc chịu để ý đến nàng, mặc dù chỉ là sai vặt, nhưng đây cũng là dấu hiệu tốt. 

Thần Nhứ thấy thái độ hòa hoãn của Chưởng viện đối với Cảnh Hàm U, trong lòng cũng thật vui vẻ. Ai ngờ Chưởng viện đột nhiên quay đầu, “Cười ngây ngô cái gì? Liên tiếp sử dụng Dẫn Thiên Lam Hà nhiều lần như vậy, con thật sự không muốn sống nữa!”

Hai người thế mới biết Chưởng viện được hào quang của Dẫn Thiên Lam Hà dẫn xuống tới cứu viện. Thần Nhứ nghe vậy không dám phản bác, chỉ thấp giọng đáp: “Đệ tử biết sai.”

Chưởng viện không nỡ phát hỏa lên người Thần Nhứ, đành phải quay đầu liếc Cảnh Hàm U một cái, “Đi mau!”

Cảnh Hàm U ra vẻ mặt vô tội, liên quan gì đến con! 

Trở lại thư viện, Thần Nhứ lập tức được Chưởng viện mang vào Phi Hoa tiểu trúc chữa thương. Cảnh Hàm U giặt sạch sẽ dây lụa nhuốm máu, phơi ở trong sân, xoay người đã nhìn thấy Giang Phong Mẫn lặng lẽ tiến vào. 

“Giang sư phó.” Cảnh Hàm U chào. 

“Xem ra Chưởng viện tha thứ cho con." Giang Phong Mẫn nhìn dây lụa mà bĩu môi. 

Cảnh Hàm U gật đầu. “Xem như thế đi. Chí ít sư phụ không có mắng con, nhưng cũng không cho con sắc mặt tốt. Có lẽ là sư tỷ bị nội thương, sư phụ trách con không bảo vệ tốt sư tỷ.” Nói thật, Thần Nhứ bị thương, Cảnh Hàm U sao có thể không đau lòng? 

Giang Phong Mẫn thấy cảm xúc Cảnh Hàm U có chút sa sút, dùng cùi chỏ đụng đụng nàng, “Sư phụ con chính là khẩu xà tâm phật. Con nhìn sư phụ hung dữ với con vậy thôi, chờ một lát nhất định sẽ trả Thần Nhứ lại cho con.”

Cảnh Hàm U hơi đỏ mặt, “Giang sư phó nói gì đó.”

“Làm sao? Con không muốn ở cùng với Thần Nhứ? Vậy ta bảo người ta dọn cho Thần Nhứ một cái sân nhỏ khác đó nha.” Giang Phong Mẫn xoay người muốn đi. 

“Ai đừng đừng đừng!” Cảnh Hàm U kéo cánh tay Giang Phong Mẫn, “Người cũng đừng đùa con. Con sao có thể rời xa sư tỷ?”

Giang Phong Mẫn cười vui vẻ, lôi kéo Cảnh Hàm U đi luận bàn võ công. 

Bên trong Phi Hoa tiểu trúc, Chưởng viện vận công chữa thương cho Thần Nhứ, ròng rã một canh giờ mới xong. Nhìn thấy sắc mặt Thần Nhứ tái nhợt, Chưởng viện nói, “Xem sắc mặt của con một chút đi, lúc nào cũng nói không sao. Sau khi xuống núi con bị thương thế nào chính con rõ ràng. Bây giờ nếu trở về, từ ngày mai trở đi liền để Huyết Tằm cẩn thận điều trị sức khỏe cho con, mặc kệ Huyết Tằm đưa cái gì, con nhất định phải ăn hết.”

“Vâng. Vẫn là sư phụ hiểu rõ con nhất.” Miệng Thần Nhứ cũng là ngọt. 

“Con biết là được. Đừng cả ngày bậy bạ theo Hàm U. Tính tình của nó, chỉ có thể quản, không thể chiều, hiểu chưa?” Chưởng viện bắt đầu truyền thụ thuật ngự thê. 

Mặt Thần Nhứ hơi đỏ, lại cười đến vui vẻ. 

“Lại nói, hai người các con trở về thư viện để làm gì?” Chưởng viện từ đầu đến cuối không mỉm cười. 

Thần Nhứ lại hiểu rõ tâm tư của sư phụ. “Về giúp đỡ sư phụ quản lý thư viện."

“Không đi?”

“Không đi.”

Chưởng viện nhìn Thần Nhứ, “Con biết rõ quy định của thư viện, đúng không?”

Chưởng viện hỏi rất thận trọng, Thần Nhứ cũng đáp rất chân thành. “Đệ tử biết. Đệ tử và Hàm U đều quyết ý vứt bỏ thân phận công chúa. Từ nay về sau, chúng con chỉ là đệ tử của sư phụ, học trò của Phi Diệp Tân.”

Khuôn mặt vẫn luôn căng thẳng của Chưởng viện rốt cuộc lộ ra ý cười hài lòng. “Con đó, không uổng công mười năm tâm huyết của vi sư. Đi về nghỉ ngơi đi, mấy ngày nay nghỉ ngơi nhiều, đừng hồ đồ. Lời này con truyền cho Hàm U.”

“Vâng.” Thần Nhứ cũng không dám cười. Sư phụ của mình thật sự là cái gì cũng muốn quản. 

Thần Nhứ trở lại sân mình ở cùng với Cảnh Hàm U, nhìn thấy Cảnh Hàm U đang ngồi trong sân uống trà. Giang Phong Mẫn đã đi. Thấy Thần Nhứ trở về, Cảnh Hàm U vội vàng đứng dậy, nhưng đi hai bước liền thấy sắc mặt Thần Nhứ trắng bệch, nàng sợ đến mức vội vàng tới hỏi: “Nàng sao vậy? Sư phụ không chữa thương cho nàng ư?”

“Không sao. Chỉ là lúc chữa thương hao phí quá nhiều nội lực, may mắn có sư phụ hỗ trợ, bằng không vẫn là chuyện phiền phức.” Khi nói chuyện, Thần Nhứ đã về phòng cùng với Cảnh Hàm U. 

Cảnh Hàm U ôm eo Thần Nhứ không buông tay, “Đừng gắng gượng bản thân như thế này nữa." Nàng đang nói về việc Thần Nhứ nhiều lần sử dụng Dẫn Thiên Lam Hà dẫn đến nội thương. 

“Được.” Thần Nhứ tựa đầu lên vai Cảnh Hàm U, “Trở về nơi này, nàng thật sự không hối hận?”

“Chỉ cần được bên nàng, ở đâu ta cũng không hối hận.” Cảnh Hàm U cúi đầu, nhìn thấy lông mi Thần Nhứ thật dài, không nhịn được đưa tay sờ. 

“Ai!” Thần Nhứ đập xuống cái tay nhúc nhích tới lui của nàng. “Chưa nói được mấy câu đã bắt đầu không đứng đắn.”

“Sư tỷ ––” Âm cuối thật dài, mang theo nũng nịu. Cảnh Hàm U hôn môi Thần Nhứ, tay dùng sức ôm chặt người trong ngực. 

Cơ thể Thần Nhứ mềm nhũn trong lòng Cảnh Hàm U. Nhân lúc thở cố gắng kéo về một chút lý trí. “Sư phụ nói, không cho phép nàng quấy phá. Hiện tại ta phải dưỡng thương.”

Nhắc đến dưỡng thương, Cảnh Hàm U quả nhiên không dám làm loạn nữa. Nàng trực tiếp ôm Thần Nhứ cẩn thận đặt lên giường, “Nàng nghỉ ngơi cho tốt. Ta trông coi nàng.”

Nhìn bộ dạng của Cảnh Hàm U, Thần Nhứ luôn luôn không nhịn được muốn bắt nạt. Nghĩ lại vẫn là thôi đi. Lúc này trêu ra lửa, hai người đều khó chịu. 

Lúc ăn cơm tối, Chưởng viện tuyên bố tin tức Thần Nhứ và Cảnh Hàm U trở lại thư viện. Làm đại sư tỷ, uy vọng của Thần Nhứ trong đám đệ tử là không cần nghi ngờ. Mọi người rời khỏi phòng ăn trong tiếng bàn tán sôi nổi. Dịch Già Tĩnh Lan lập tức chạy vào sân nhỏ hai người ở, rốt cuộc nhìn thấy tỷ tỷ ba năm không gặp. 

Tỷ muội gặp nhau không tránh khỏi nỗi buồn biệt ly. Nói một chút về những chuyện sau khi tách ra, rất nhiều chi tiết đã bị Thần Nhứ lược qua. 

Tĩnh Lan nói, “Thái tử ca ca không chết, lại còn làm Hoàng đế. Vậy thì thật sự quá tốt rồi!”

Thần Nhứ cười nói: “Đúng vậy, rất tốt. Hiện tại Tiểu Tĩnh Lan của chúng ta cũng là trưởng công chúa."

Tĩnh Lan kéo tay Thần Nhứ, “Tỷ tỷ, về sau muội có thể ở chung với tỷ không?”

Cảnh Hàm U ở bên uống nước đột nhiên sặc một ngụm, ho dữ dội. Thần Nhứ sờ đầu Tĩnh Lan, nói: “Phi Diệp Tân có quy định của Phi Diệp Tân. Tĩnh Lan ở đây học tập ba năm, không phải không biết chứ?”

Mặt Tĩnh Lan đỏ lên, biết mình đòi hỏi quá mức. “Muội biết rồi, nhưng muội sẽ thường xuyên đến thăm tỷ tỷ. Tỷ tỷ có rảnh cũng có thể đi thăm muội.” Cô gái nhỏ thấy thời gian không còn sớm, liền cáo từ rời đi. 

“Làm ta sợ muốn chết.” Tĩnh Lan vừa đi, Cảnh Hàm U liền âm thầm vào phòng. Lúc này nàng vuốt ngực nói. “Ta suýt cho rằng nàng sẽ để Tĩnh Lan ở lại.”

“Ta cũng không muốn dạy hư muội muội ta.” Thần Nhứ tức giận nói. 

Trong núi không có năm tháng. Đảo mắt đã là ba tháng trôi qua. Nội thương của Thần Nhứ khỏi hẳn, bắt đầu thay thế Chưởng viện quản lý các loại sự vụ trong thư viện. Cảnh Hàm U ở bên hỗ trợ. Thần Nhứ quả nhiên được Chưởng viện tay nắm tay dạy ra, tác phong làm việc rất giống Chưởng viện, ngắn ngủi một tháng, trên dưới thư viện người người kính phục. 

Sáng hôm nay, cả thư viện không ai tìm thấy Chưởng viện và Giang Phong Mẫn, nhưng lại phát hiện một tờ giấy trên mặt bàn của Chưởng viện. Ở trên chỉ có bốn chữ: Nửa năm sau về. 

Đây là… Đây là trốn việc đi ra ngoài chơi ư? Cảnh Hàm U há to miệng. 

“Có lẽ sư phụ chờ ta trở về chính là để ngài ấy có cơ hội đi ra ngoài chơi.” Thần Nhứ ngược lại bình tĩnh. Dù sao cũng là sư phụ của mình, vẫn phải có chút hiểu biết. 

Thế là không có Chưởng viện thư viện Phi Diệp Tân, tất cả như cũ. 

Lại một năm nữa, tân quân Dịch Già Tề của nước Dịch chết bất đắc kỳ tử. Không ai biết nguyên nhân. Nội bộ nước Dịch xuất hiện tranh đấu, mọi người vì tranh giành ngôi vua mà huyên náo túi bụi. 

Thời điểm mấu chốt, Xương Thuận công chúa Dịch Già Tĩnh Lan chưa từng xuất hiện đột nhiên ra mặt, mang theo lệnh bài của Trấn quốc công chúa. 

Nước Dịch quy định, phía dưới Hoàng đế Thái tử lớn nhất, phía dưới Thái tử Trấn quốc công chúa lớn nhất. Bây giờ Hoàng đế băng hà, Thái tử chưa lập. Trấn quốc công chúa xuất hiện, theo lẽ phải nghe theo ý kiến của Trấn quốc công chúa. 

Tĩnh Lan nghe các hoàng tử đấu võ mồm biện luận mấy ngày, cuối cùng quyết định đẩy lục hoàng tử Dịch Già Minh lên ngôi. Rất nhiều người không phục, bị Tĩnh Lan dùng thủ đoạn cứng rắn ép xuống. Ảnh vệ Ô Dạ hồi lâu chưa xuất hiện suất lĩnh quân đội hai vạn người hộ giá Tĩnh Lan, việc này khiến mấy kẻ âm mưu muốn đảo chính thấy khó mà lui. 

Cuối cùng dưới sự nâng đỡ của Tĩnh Lan, lục hoàng tử Dịch Già Minh lên ngôi. Lý lão thừa tướng vẫn luôn ẩn cư không ra lần nữa rời núi hộ giá tân quân. Tân quân đăng cơ, đại xá thiên hạ. Giảm thuế ba thành, một loạt tin tức tốt làm dân chúng vui vẻ ra mặt. Tân quân phong Tĩnh Lan làm Trấn quốc Xương Thuận trưởng công chúa, gánh vác chức trách Trấn quốc công chúa như các đời, cho đến khi Trấn quốc công chúa tiếp theo xuất hiện lớn lên mới thôi. 

Thư viện Phi Diệp Tân. 

Thần Nhứ ngồi trong sân nhìn lên bầu trời đầy sao sáng lấp lánh. Cảnh Hàm U đứng trong phòng cầm bút, nàng muốn hoạ lại cảnh đẹp trước mắt. Trên trời ánh trăng trong sáng, dưới đất mỹ nhân ngồi một mình. Dưới hai bên chiếu rọi, chỉ thấy một vệt sáng dịu dàng rơi xuống, đậu trên người Thần Nhứ. Ánh mắt Cảnh Hàm U kinh ngạc, ngòi bút không ngừng. Không bao lâu, một bức “Lưu Quang Nhập Họa Đồ” đã sống động trên giấy. 

“Thần Nhứ!” Cảnh Hàm U gọi Thần Nhứ vào phòng, đưa tranh cho nàng xem như hiến vật quý. 

Thần Nhứ cười nói: “Nàng có lòng.” Sau đó nâng bút viết hai hàng chữ nhỏ bên cạnh bức tranh: Nguyện ta như sao người như trăng, đêm đêm lưu quang cùng sáng tỏ.                      

–––– Hết chính truyện ––––   

__________ 

Tác giả có lời muốn nói: 

Chính truyện hoàn tất, ngày mai có ngoại truyện. Cảm ơn mọi người ủng hộ cuốn tiểu thuyết này. Bộ truyện này lề mà lề mề viết ba năm. Trong quá trình viết đã trải qua người nhà bị bệnh, công việc biến động hàng loạt chuyện, nhưng cuối cùng mình vẫn không từ bỏ. Rất cảm kích các bạn nhỏ còn đọc truyện cho tới hôm nay. Nhờ sự ủng hộ của các bạn mà mình có thể kiên trì. Vẫn luôn rất cảm kích các bạn nhỏ bao dung với mình, không có gì để hồi báo, về sau sẽ tiếp tục viết văn, cũng hy vọng mọi người có thể tiếp tục ủng hộ mình, thương các bạn ~~~~