Lưu Quang Nhập Họa

Chương 155




"Nàng ta mang mệnh Chân Long, đó là thiên mệnh, sức người không thể thay đổi. Trẫm chỉ có thể làm rồng mắc kẹt ở chỗ nước cạn, lại không thể giết rồng. Đây là vận mệnh của nàng ta, cũng là vận mệnh của nước Dịch.”

-------------------

Hoàng đế nước Lịch Cảnh Đằng tiếp thu đề nghị của Cảnh Hàm U, sử dụng thủ đoạn cứng rắn chấm dứt án tham ô trong vòng một tháng. Cùng lúc đó, Cảnh Hàm U tự mình phụ trách chuẩn bị chiến đấu, làm hết tất cả chuẩn bị. Sau khi kết án tham ô không đến nửa tháng, nước Lịch liền xuất binh với nước Dịch. 

Trong lúc mười vạn quân nước Lịch lao thẳng tới biên giới giữa nước Dịch và nước Tang, hai mươi vạn binh của nước Vân đã áp sát biên giới nước Lịch, chiến tranh hết sức căng thẳng. 

Khi Hoàng đế nước Lịch Cảnh Đằng nhận được chiến thư, hắn hoàn toàn không nghĩ ra. Nước Lịch và nước Vân luôn luôn hữu hảo, vì sao lần này nước Vân đầu tiên là bảo hộ Dịch Già hoàng tộc, rồi tới dứt khoát xuất binh. Xuất binh lúc này hiển nhiên là muốn trợ giúp nước Dịch. Ở giữa các quốc gia chỉ có lợi ích, nước Dịch bị chiếm hơn hai năm, lấy đâu ra lợi ích để làm nước Vân đồng ý? 

Tin tức truyền đến cung Vũ Yên, Cảnh Hàm U lập tức biết rõ ý định của nước Vân. Lúc này không ai có khả năng chịu địch hai mặt. Hai mươi vạn binh của nước Vân đóng quân ở biên giới, chính là đang ép nước Lịch lui binh. Nếu không hai tuyến khai chiến, về kinh tế lại bị Thần Nhứ quấy nhiễu nhiều mặt, đừng nói chiến lực, dù là vật tư chiến lược cũng không thể bảo vệ. 

Ngay lúc Hoàng đế do dự muốn lui binh khỏi nước Dịch, đại nội thị vệ được hoàng cung phái ra đã trở về. Nhiệm vụ thất bại. Cảnh Hàm U cũng ngồi ở đó, vội vàng hỏi thăm nguyên nhân. Nguyên nhân là trong đội ngũ của người nước Dịch có cao thủ. Nhóm đại nội thị vệ đã suy nghĩ nhiều biện pháp, đánh lén, hạ độc, khổ nhục kế các thứ, nhưng đều bị nhìn thấu. Đối phương hiển nhiên là một cao thủ kinh nghiệm phong phú. 

Hoàng đế Cảnh Đằng để những người đó lui xuống trước, quay đầu hỏi Cảnh Hàm U: “Nhu Gia, con có tính toán gì?”

Cảnh Hàm U mím chặt môi, hồi lâu mới đáp lời. “Nếu lui binh thì chẳng khác nào bại lộ giới hạn của chúng ta. Thần Nhứ nhất định sẽ đè ép giới hạn này buộc chúng ta đi vào khuôn khổ. Lúc này lui binh, chúng ta sẽ không còn phần thắng.”

Hoàng đế gật đầu. “Nếu không lui binh thì sao? Hai mươi vạn quân của nước Vân thật sự dám tiến công ư?” Đây là ảo tưởng cuối cùng của Hoàng đế. Dù sao nước Vân và nước Lịch không có bất cứ mâu thuẫn lớn nào, hoàn toàn không cần vì nước Dịch mà nổi đao binh. 

“Sẽ tiến công!” Lần này Cảnh Hàm U không do dự. Nàng coi như hiểu rõ Phùng Tĩnh Tô. Người này dã tâm cực lớn, hơn nữa có năng lực thực hiện dã tâm. Nếu Phùng Tĩnh Tô phái hai mươi vạn quân nói muốn đánh ngươi, tuyệt đối không nên hoài nghi. Nếu ngươi không nghe lời, nàng ta nhất định sẽ đánh tới khi ngươi nghe lời mới thôi. 

Nếu đánh thật, với sức mạnh quân sự của nước Lịch thì cũng không e ngại. Nhưng làm thế cũng có nghĩa là cho nước Dịch cơ hội. Mà Thần Nhứ trấn giữ nước Dịch, tuyệt đối sẽ không từ bỏ cơ hội như vậy. 

Nếu sớm muộn cũng phải để nước Dịch phục quốc, vậy còn đánh làm gì? Mọi người ngồi xuống nói chuyện, chí ít có thể tranh thủ giành lấy thêm chút lợi ích, mặt ngoài cũng tốt đẹp. Chuyện này rất dễ nghĩ thông suốt, nhưng trong lòng Cảnh Hàm U lại không muốn. Dù sao người kia là sư tỷ của mình, là nữ nhân của mình. Chịu thua nghe rất nhẹ nhàng dễ dàng, nhưng đối với Cảnh Hàm U cũng kiêu ngạo, không tới bước đường cùng thì sẽ không thừa nhận. 

“Con không muốn lui binh, trẫm thì khác sao? Nhưng Nhu Gia à, nếu quân đội nước Vân thật sự công thành, quân trấn giữ biên cương sẽ chèo chống không được bao lâu. Nếu quyết ý khai chiến, chúng ta phải điều binh ngay bây giờ.” Hoàng đế nhìn con gái của mình, thấm thía nói. 

“Ý của phụ hoàng là...” Cảnh Hàm U không hiểu. 

Hoàng đế cười cười, “Con có biết cái gì gọi là “tương lai còn dài” không?”

“Phụ hoàng muốn lui binh?” Cảnh Hàm U vội hỏi. 

“Nhu Gia, con đối đầu với Dịch Già Thần Nhứ lâu như vậy, chẳng lẽ vẫn chưa nhìn ra nhược điểm của nước Lịch ta sao? Nhiều năm chuyên cần võ bị dẫn đến quốc khố chúng ta trống rỗng. Một khi chiến tranh mà lại không thể tốc chiến tốc thắng, chúng ta sẽ không chịu đựng được." Hoàng đế làm ra quyết định, lúc này đã hoàn toàn điều chỉnh xong tâm thái. 

Cảnh Hàm U cụp mắt, chuyện này nói cho cùng có trách nhiệm của nàng, mặc dù từ trước tới giờ nàng không hối hận, nhưng cũng khó tránh cảm thấy tội lỗi. “Phụ hoàng, là tư tâm của nhi thần hại nước Lịch.”

“Nhu Gia, có chuyện bây giờ trẫm muốn nói cho con, cứ cho là không có tư tâm của con, trẫm cũng tuyệt đối không có khả năng giết Dịch Già Thần Nhứ. Nàng ta mang mệnh Chân Long, đó là thiên mệnh, sức người không thể thay đổi. Trẫm chỉ có thể làm rồng mắc kẹt ở chỗ nước cạn, lại không thể giết rồng. Đây là vận mệnh của nàng ta, cũng là vận mệnh của nước Dịch.” Hoàng đế nghĩ đến lúc nước Dịch vừa diệt vong, Thần Nhứ còn chưa bị áp giải vào kinh thành, Chưởng viện thư viện Phi Diệp Tân đã tự tay viết thư trước. Trong thư chỉ nói đơn giản là không nên giết hại Thần Nhứ. Giọng điệu bình thản, không có khẩn cầu, không có uy hiếp. Nhưng Hoàng đế Cảnh Đằng cầm lá thư đó thì chỉ biết cười khổ. Với người biết lai lịch của Chưởng viện như hắn, nghe theo lời Chưởng viện thì tốt hơn. 

“Phụ hoàng đã quyết định như vậy từ sớm?” Tới hôm nay Cảnh Hàm U mới biết được, vận mệnh giống như trò đùa của Thần Nhứ vậy mà thật sự hù dọa cha già nhà mình. “Vậy mà người còn muốn con đồng ý đi hòa thân mới bằng lòng tha cho Thần Nhứ?”

Hoàng đế cười có chút giảo hoạt. “Còn không phải muốn con nghe lời một chút.”

Mình… bị lão cha trêu đùa sao? Cảnh Hàm U nhất thời có chút ngơ ngác. Vậy mình tự trách rốt cuộc vì cái gì? 

“Nếu phụ hoàng đã ra quyết định, nhi thần tất nhiên tuân theo. Phi Vân Kỵ còn có việc, nhi thần cáo lui.” Cảnh Hàm U hiểu ra, mặc dù sắc mặt chưa thay đổi, lại lập tức tìm cớ chạy ra khỏi hoàng cung. 

Tính tình nàng ngay thẳng công bằng, kết quả người bên cạnh đều đang tính toán nàng. Dù loại tính toán này cũng không phải mưu hại, nhưng đã đủ để làm nàng không thoải mái. Ngồi trong đại doanh Phi Vân Kỵ, Cảnh Hàm U buồn bực cau mày. Lúc này người nàng có thể nghĩ tới vẫn là người tính toán mình nhiều nhất. Bây giờ nàng ấy đang làm gì? Nếu biết được tin nước Lịch muốn lui binh, nàng ấy có vui không? 

Nước Dịch, thành Thiên Dĩnh. 

Nhận được tin nước Lịch lui binh, Thần Nhứ đương nhiên vui vẻ. Thế thì Dịch Già hoàng tộc sẽ có thể thuận lợi nhập cảnh về nước từ nước Tang. Chỉ là, sau khi về nước thì sao? Thần Nhứ có thể cảm giác rõ ràng mấy ngày nay sắc mặt của Thái tử Dịch Già Tề càng ngày càng âm trầm. Trừ tẩm cung của nàng và Thái tử, trong hoàng cung cũng không quét dọn ra phòng dư chuẩn bị nghênh đón tộc nhân trở về. 

Những chuyện này chỉ cần không quá đáng, Thần Nhứ không có ý định hỏi tới. Dù gì sau khi mình công thành lui thân, Thái tử sẽ quản lý toàn bộ quốc gia. Thần Nhứ tin tưởng Thái tử sẽ có chừng mực trong việc đối đãi tộc nhân. 

Mặc dù nước Lịch rút về mười vạn quân trong nước, nhưng quân trấn giữ vẫn luôn lưu lại trong lãnh thổ nước Dịch vẫn còn. Trước đó, quân đội nước Dịch một mực chỉ thủ không công, tránh đối kháng chính diện. Hiện tại do Thần Nhứ tự mình chọn tướng, quân đội nước Dịch từ phòng ngự chuyển thành phản công. Mặt khác, đội ngũ hai vạn người vốn do Ô Dạ suất lĩnh vẫn đang ở khắp nơi cướp bóc quân nhu của quân trấn giữ. Chiến tranh diễn ra hai tháng, quân trấn giữ hơn phân nửa đều bị nguyên nhân lương thảo không đủ mà kéo đổ. Chiến tranh đứt quãng lại diễn ra thêm một tháng, nước Dịch giành lại được hơn nửa lãnh thổ. Quân trấn giữ bất đắc dĩ dần dần lùi đến phụ cận Hồng châu. 

Chỉ huy sứ Hồng châu Thẩm Oánh nhận được mệnh lệnh của Thần Nhứ, trong đêm mang người lẻn vào doanh trại của quân trấn giữ hạ ba đậu *. Trong một ngày, quân trấn giữ mất sáu phần sức chiến đấu. Mà lúc này, thánh chỉ rút quân của Hoàng đế nước Lịch Cảnh Đằng cũng đã đến Hồng châu. 

* hạt cây này có thể gây tiêu chảy. 

Nhìn thấy từng gương mặt xanh xao của binh sĩ cấp dưới của mình, thống soái quân trấn giữ cũng chỉ biết cười khổ. Tuyến đường từ Hồng châu về nước mặc dù còn thuộc về nước Lịch, nhưng ven đường đã sớm có vô số người nước Dịch. Hiện giờ bọn họ gần như không có sức chiến đấu, một khi rút khỏi thành, chỉ sợ sẽ lọt vào phục kích. Nhưng thánh chỉ đã ban, đây là không thể thương lượng. Hắn đành phải cắn răng dẫn nhân mã ra khỏi thành về nước. Trên đường đi nơm nớp kinh hãi, sợ bị phục kích. Nhưng mà một đường yên bình, thậm chí ngay cả sơn tặc cũng không thấy. Cứ như vậy bình an rút về lãnh thổ nước Lịch. 

Thẩm Oánh nhìn quân trấn giữ rút lui, quay đầu nói với thuộc hạ, “Báo cáo, quân trấn giữ đã rút lui toàn bộ.”

Thuộc hạ vừa ghi chép vừa hỏi: “Thủ lĩnh, tại sao chúng ta không đánh phục kích?”

Thẩm Oánh cười thần bí. “Biết thả một con đường không? Bên trên dặn dò.”

Đến tận đây, Dịch Già hoàng tộc đã thuận lợi tiến vào thành Thiên Dĩnh. Quân trấn giữ cũng đã rút đi, nước Dịch thu hồi lãnh thổ chín thành. Còn có một thành, là do Thần Nhứ quyết định, được sự đồng ý của Thái tử, cắt nhường cho nước Lịch. Đó là phương pháp tốt nhất để hai nước nhanh chóng kết thúc trận chiến. Dù gì không ai muốn tiếp tục ở trong vũng bùn chiến tranh. 

Người Dịch Già hoàng tộc trở về toàn bộ đều được sắp xếp ở trong trang viên Thuỷ Long Ngâm ngoài thành, trang viên có người đặc biệt bảo vệ và hầu hạ, tất cả không quá khác biệt so với trước khi mất nước. Tuy nhiên, nơi này dù sao không phải hoàng cung, thậm chí không phải kinh thành. Bọn người nhị hoàng tử Dịch Già Dụ, tam hoàng tử Dịch Già Sơ đều rất rõ ràng nguyên nhân Thái tử Dịch Già Tề làm như thế. Chiến tranh kết thúc, phục quốc thành công, Thần Nhứ không thể lộ diện, tất cả công lao đều thuộc về Dịch Già Tề. Hắn thuận theo ý trời đăng cơ làm vua chính là chuyện nước chảy thành sông. 

Thành Thiên Dĩnh, hoàng cung. 

Thần Nhứ giao cho Thái tử tất cả ấn tín nàng bảo quản trong lúc chiến tranh. “Thần Nhứ phụ trách đánh thắng trận chiến này, may mắn có thể hoàn thành sứ mệnh. Bây giờ công thành lui thân, vật về chủ cũ. Đất nước này là của Thái tử. Bách tính nước Dịch trải qua nỗi khổ mất nước, hy vọng Thái tử có thể thương tiếc lê dân, khôi phục sản xuất, nhẹ lao dịch mỏng thuế má. Như vậy phụ hoàng mẫu hậu trên trời có linh thiêng cũng sẽ an tâm."

Thái tử Dịch Già Tề cười nói: “Có thể phục quốc thành công, không thể bỏ qua công lao của Thần Nhứ muội. Ta chuẩn bị sau khi lên ngôi liền chiêu cáo thiên hạ, vì muội chính danh *. Tương lai muội tiếp tục làm Trấn quốc trưởng công chúa có được không? Hay là… cần ta chọn cho muội một phò mã tình đầu ý hợp?”

* chính danh: gọi tên cho đúng - một nguyên tắc chính trị của Nho giáo, trong đó mỗi người, mỗi sự vật đều phải có đủ các ý nghĩa nêu bởi tên gọi của nó, “danh” xứng với “thực”. 

Đôi mắt trong như nước của Thần Nhứ nhìn Thái tử không chớp mắt, “Chẳng lẽ Thái tử quả thật không biết ta đã trải qua những gì ở nước Lịch?”

Nụ cười trên mặt Thái tử dần dần biến mất. “Di Mẫn, những thứ đó đều là chuyện xưa, không cần nhắc lại. Chỉ cần muội tình nguyện, ta vẫn có thể chọn cho muội một phò mã hợp tâm ý của muội, cùng muội kết duyên vợ chồng.”

Quá khen cho một câu “không cần nhắc lại”, Thần Nhứ cười lạnh trong lòng, mình ở nước Lịch vật lộn đủ kiểu, cố gắng bảo vệ tộc nhân, cứ như thế bị một câu “không cần nhắc lại” xoá sạch. 

“Đa tạ Thái tử.” Thần Nhứ hành lễ theo quy củ. “Nhưng ta cũng không có suy nghĩ thành gia lập thất. Thái tử không cần quan tâm cho ta.”

Thái tử cũng không bắt buộc. “Vậy cũng tốt, tóm lại Di Mẫn muội có công lớn với nước Dịch, tuyệt đối đừng để mình thiệt thòi.”

Thần Nhứ gật đầu. “Thần Nhứ cáo từ.”

Trở lại tẩm cung của mình, Linh Âm nói nhỏ: “Công chúa, tại sao Thái tử điện hạ lại cố chấp muốn người xuất giá như thế?”

Thần Nhứ đáp, “Nếu ta xuất giá thì chỉ là thê tử của người khác. Nếu không xuất giá thì vẫn là Trấn quốc công chúa của nước Dịch. Thái tử kiêng kị ta cũng là chuyện thường tình. Chỉ cần huynh ấy không quá đáng là được.”