Thần Nhứ quay đầu, nhìn qua cửa thành mở ra, sau đó bước nhanh mà rời đi, không đoái trông nữa.
-------------------
Sáng sớm, quân coi giữ ải Đồng Lăng vừa mới đổi ca trước cửa thành, Cảnh Hàm U và Thần Nhứ đã đến bên cạnh cửa thành. Lính canh không nhận ra Cảnh Hàm U, nhưng lại nhận ra Thần Nhứ nhờ bức hoạ được phát ra. Ngay lúc hắn định hô hào bắt người, Cảnh Hàm U đưa ra khối lệnh bài ngự chế trong cung, phía trên khắc hai chữ: Nhu Gia.
Lính canh không dám thất lễ, lập tức quỳ xuống đất nói: “Tham kiến Nhu Gia công chúa, công chúa thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”
“Đứng lên đi. Mở cửa thành ra, thả nàng ra khỏi thành.” Cảnh Hàm U đơn giản ra lệnh.
“Việc này...” Lính canh chần chờ.
“Làm đi. Ta sẽ gánh chịu tất cả hậu quả.” Đôi mắt Cảnh Hàm U lạnh lẽo, uy nghiêm công chúa áp bách vô cùng.
Lính canh nghe vậy, không dám trì hoãn, lập tức phất tay ra hiệu mở cửa thành. Âm thanh ổ trục cổ xưa chuyển động vang lên vô cùng chói tai trong buổi sáng yên tĩnh. Thần Nhứ quay đầu nhìn Cảnh Hàm U, “Không hối hận?”
Cảnh Hàm U lắc đầu. “Đừng quên ước hẹn một năm. Còn có, bảo trọng.”
Thần Nhứ khẽ cong môi, “Nàng cũng phải bảo trọng.” Cuối cùng nhìn lại nữ tử sớm chiều bầu bạn hơn một năm, thậm chí là mười năm luôn ở bên cạnh mình. Thần Nhứ quay đầu, nhìn qua cửa thành mở ra, sau đó bước nhanh mà rời đi, không đoái trông nữa.
Cảnh Hàm U nắm chặt tay. Nàng phải dùng sức mạnh rất lớn mới có thể kiềm chế bản thân không đi theo. Mình làm như vậy rốt cuộc có đáng không? Cảnh Hàm U không muốn quan tâm. Nàng đã quyết định không đi hòa thân, như vậy nước Lịch đã không phải đất dung thân cho nàng. Thiên hạ to lớn, chỉ có thư viện Phi Diệp Tân không sợ thế lực các nước. Nàng đã quyết tâm cùng Thần Nhứ về Phi Diệp Tân sống cuộc sống bình dị. Nên hiện tại nàng nhất định phải buông tay, để Thần Nhứ đi làm chuyện phải làm.
“Công chúa.” Trần Tâm đi tới từ phía sau, khoác một cái áo choàng mỏng lên người Cảnh Hàm U. “Thuận Ân quận chúa đã xuất quan, người có định trở về hoàng cung không ạ? Bên Hoàng hậu nương nương có truyền tin tức.”
Nhắc tới Hoàng hậu, Cảnh Hàm U dường như đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, vẻ mặt lập tức lạnh lẽo hơn. “Về cung thôi.”
Cung Đoan Hoa.
Hoàng hậu nhìn thấy Cảnh Hàm U trở về mới thả lỏng. Lần này Cảnh Hàm U đuổi theo Thần Nhứ, Hoàng hậu cũng không quan tâm có thể mang người về hay không. Điều bà sợ nhất là Cảnh Hàm U xuất quan đi theo Thần Nhứ. Bây giờ người đã về, đó mới là quan trọng nhất.
“Nhu Gia, trong mấy ngày con tới biên giới, trong cung và cả triều đình đều xảy ra rất nhiều chuyện.” Hoàng hậu để Cảnh Hàm U ngồi bên cạnh mình, kể từng cái từng cái cho nàng nghe.
Đầu tiên là lính canh ở biên giới nước Lịch và nước Vân báo cáo, có một tên trộm nước Vân trà trộn vào thành, bắt cóc toàn bộ người của tộc Dịch Già và yêu cầu tiền chuộc. Hoàng đế hạ lệnh đi cứu người, nhưng đối phương trốn trong lãnh thổ nước Vân, nước Lịch không dám vượt biên giải cứu, đành phải tạm thời giằng co. Song, tâm trạng của Hoàng đế rất không tốt.
Tiếp theo là Đồng Doanh môn đột nhiên có hoả hoạn. Lúc đó đông người chứng kiến, không thấy bất kỳ ai châm lửa, nhưng bên cạnh cửa thành lại nổi lên một đám lửa rất lớn. Đám thị vệ binh sĩ vật lộn rất lâu mới dập lửa thành công. Đồng Doanh môn bị cháy cực kỳ khó coi, vì vậy sẽ được tu sửa trong ngắn hạn.
Cuối cùng là một việc làm Hoàng hậu cảm thấy bực bội. Sau khi vào cung, Tuyên tiệp dư Giản Sơ Điệp nhận được thánh sủng không ngừng, đã được phong làm Sung viện. Tuy chỉ nằm trong hàng cửu tần, nhưng nàng ta vừa vào cung đã được phong tần, có thể thấy được trình độ sủng ái. Phùng quý phi thất sủng đã thành sự thật, nhưng Giản Sơ Điệp này không phải kẻ tầm thường. Trước mắt nhờ Hoàng hậu nâng đỡ nàng ta, nàng ta mới thuận dòng suôn sẻ.
“Lúc đầu nghĩ rằng Phùng quý phi thất sủng, phụ hoàng của con dù sao cũng sẽ nghĩ đến chuyện thích khách. Đến lúc đó trong tay con có chứng cứ Phùng quý phi cấu kết nước Vân, tất nhiên có thể lật đổ Phùng quý phi. Ai ngờ Tuyên sung viện này vậy mà còn không biết sâu cạn hơn Phùng quý phi, bổn cung thật sự đã nhìn lầm cô ta.” Hoàng hậu có cảm giác tự dời đá đập chân mình.
“Mẫu hậu.” Cảnh Hàm U nghe hồi lâu, lúc này rốt cuộc mở miệng. “Chuyện hậu cung nhi thần không hiểu, cũng không muốn hiểu. Nhi thần đến thư viện Phi Diệp Tân là để học giúp dân giúp nước, không phải hậu cung nữ tử ngươi lừa ta gạt. Mẫu hậu quản lý hậu cung nhiều năm như vậy, chắc hẳn sẽ không để một sung viện lật trời. Hôm nay nhi thần tới là để bẩm báo mẫu hậu một việc, nhi thần đã thả Thần Nhứ ra khỏi ải Đồng Lăng. Tuy bá tánh nước Dịch ở dưới sự thống trị của chúng ta, nhưng lòng bọn họ vẫn hướng về cố quốc. Mẫu hậu phái người đi chưa chắc có cơ hội giết chết Thần Nhứ.”
“Nhu Gia!” Sắc mặt Hoàng hậu đột nhiên biến đổi, “Thánh chỉ phụ hoàng con ban xuống mà con cũng dám chống lại! Bây giờ lại tới chỉ trích mẫu hậu. Miệng con thốt ra tiếng nào cũng là thư viện Phi Diệp Tân, chẳng lẽ thư viện dạy con kháng lại thánh mệnh, chống đối cha mẹ ư?”
“Nhi thần tình nguyện chịu tất cả hình phạt.” Cảnh Hàm U cũng không giải thích. Việc đã làm thì không cần giải thích nữa. Những chuyện này Thần Nhứ hiểu, nàng hiểu, như vậy đủ rồi.
“Hình phạt đương nhiên sẽ có, con đi đến chỗ phụ hoàng nhận lỗi đi.” Dù gì cũng là con gái của mình, Hoàng hậu bực tức thế nào đi nữa cũng chỉ đành nuốt xuống bụng.
Thần Nhứ ra khỏi ải Đồng Lăng, đi được sáu, bảy dặm đường, lúc này sắc trời đã sáng rõ. Phía trước là bụi cỏ lau cao cỡ một người, Thần Nhứ đến gần, nhẹ nhàng đẩy cỏ lau ra, liền thấy có người núp bên trong.
“Ai đó!” Người ẩn nấp lập tức đánh tới.
Thần Nhứ né tránh, trở tay khống chế cánh tay của người nọ, y không cách nào động đậy nữa. “Bị thương thì đừng nên cậy mạnh. Ta không có ác ý với ngươi.” Nàng ngửi thấy mùi máu nên mới tới xem xét một chút.
“Cô… cô là Dịch Già Thần Nhứ!” Người kia cẩn thận nhớ lại một chút, lúc này mới nhận ra.
Thần Nhứ rốt cuộc lộ ra ý cười, nàng buông cánh tay của đối phương ra, “Cổ Trì, vì sao mỗi lần ta gặp ngươi, ngươi đều chật vật như vậy?”
Người Thần Nhứ gặp phải chính là người bị đuổi giết trong lần về nước cuối cùng, đệ tử kế thừa Quy Hạc cốc của Bạch Hạc chân nhân - Cổ Trì. Lúc này vai trái của y đã bị nhuộm máu hoàn toàn. Tinh thần vô cùng uể oải, xem ra không chỉ bị thương ngoài ở đầu vai.
Ở giang hồ nói giang hồ. Thần Nhứ cũng không bày ra dáng vẻ công chúa, ra hiệu cho Cổ Trì giải thích thương tích. Cổ Trì cắn răng nói: “Từ lần trước tạm biệt cô, ta bị đại sư huynh đuổi giết một đường, mấy lần trở về từ cõi chết. Lúc sau ta trốn đi, nhưng đại sư huynh vẫn không buông tha cho ta. Tối hôm qua ta dính mai phục của hắn nên bị trọng thương. Ngay cả kiếm Thừa Dương sư phụ truyền cho cũng bị đại sư huynh cướp mất.”
Thần Nhứ thầm than mắt nhìn của Bạch Hạc chân nhân thật sự có vấn đề. Giao lại một môn phái cho người không có đầu óc thế kia, dù là kỳ tài luyện võ nhưng cũng khó mà đảm đương trọng trách. Vừa nghĩ, ngón tay Thần Nhứ vừa nhẹ nhàng đặt lên cổ tay Cổ Trì.
“A!” Nếu không bị trọng thương, Cổ Trì sẽ nhảy dựng lên ngay lập tức.
“Đừng di chuyển!” Thần Nhứ có chút mất kiên nhẫn. “Nội thương của ngươi không nhẹ. Nếu không xử lý tận gốc, tất nhiên sẽ lưu lại tai họa ngầm trong tương lai. Ngươi không muốn võ công bị phế bỏ chứ?”
Cổ Trì ngây ngốc gật đầu. “Ý của cô là… muốn giúp ta?”
Thần Nhứ nhíu mày. “Ta cũng chỉ lẻ loi một mình, giúp ngươi thế nào? Chẳng qua nếu ngươi đồng ý, chúng ta có thể làm một giao dịch.”
“Giao dịch?” Cổ Trì có chút mờ mịt. Y đã thảm hại thế này, còn giao dịch gì nữa?
“Đừng xem thường chính mình.” Thần Nhứ nhìn ra ý tứ của y, “Dù gì ngươi vẫn là người thừa kế của Quy Hạc cốc.”
Nghe lời này, vẻ mặt Cổ Trì càng thêm ủ rũ. “Nhưng đến bây giờ ta vẫn còn mang ô danh sát hại sư phụ.”
“Cho nên ta mới muốn giao dịch với ngươi. Trong vòng một năm, ngươi nghe lệnh của ta, núi đao biển lửa không thể chối từ. Một năm sau, ta giúp ngươi tẩy xoá ô danh, bảo đảm ngươi kế thừa vị trí cốc chủ Quy Hạc cốc.” Thần Nhứ cần một thế lực, một thế lực không thuộc về nàng, không ai biết đến. Đường phục quốc khó khăn trùng điệp, nàng cần nhiều con bài hơn.
Cổ Trì cúi đầu. “Ta… kỳ thật không làm được gì.” Y thừa nhận mình là người rất vô dụng. Trừ võ công vẫn tạm được, hầu như không có gì khác.
“Ngươi có thể làm gì, ta sẽ cân nhắc. Ngươi chỉ cần suy nghĩ có muốn làm giao dịch này không.” Kiên nhẫn của Thần Nhứ có hạn, dù gì nơi này cách ải Đồng Lăng quá gần, vô cùng nguy hiểm.
Cổ Trì ngẩng đầu, “Chỉ cần có thể tẩy xoá ô danh, giao dịch gì ta cũng đồng ý.”
“Một lời đã định.” Vẻ mặt Thần Nhứ không chút biến hóa. Lòng bàn tay của nàng đặt lên lưng Cổ Trì, chậm rãi dùng nội lực của mình trợ giúp Cổ Trì tìm kiếm nội lực hỗn loạn, dẫn về lại đan điền.
Nửa canh giờ qua đi, Cổ Trì cảm giác nội lực tắc nghẽn trong cơ thể đã có thể vận hành tự nhiên. Vui mừng trong lòng, y quay đầu muốn cảm tạ Thần Nhứ nhưng lại thấy khóe miệng nàng chảy máu.
“Cô bị sao vậy?” Cổ Trì giật cả mình.
“Chớ lộn xộn!” Thần Nhứ tức giận nói. Qua khoảng một nén nhang, Thần Nhứ mới thu tay về. “Xem thử có tốt hơn chút nào không.”
Nội thương của Cổ Trì đã tốt hơn nhiều. Thần Nhứ thấy y gật đầu liền đứng dậy ra khỏi bụi cỏ lau. Nhìn lại, Cổ Trì cũng đã đi theo.
“Ngoại thương của ngươi còn cần tĩnh dưỡng. Không cần đi theo ta. Chờ ngươi khỏi hẳn lại tới tìm ta.” Thần Nhứ vừa đi vừa nói, lại đi thêm một dặm đường. Phía trước rốt cuộc xuất hiện người nàng quen biết.
“Công chúa!” Chỉ huy sứ Hồng châu Thẩm Oánh kích động kêu lên.
Thần Nhứ cười nói: “Thẩm Oánh, vị này là Cổ thiếu hiệp. Cô hãy sắp xếp người băng bó vết thương cho y.”
“Vâng.” Ánh mắt Thẩm Oánh nhìn Cổ Trì có sự dò hỏi và cũng có hoài nghi.
Trên chuyến xe ngựa đến quốc đô thành Thiên Dĩnh của nước Dịch, Thần Nhứ dường như mê man cả đường. Nội thương của nàng đến từ nội lực tự phản phệ. Nội lực càng cao phản phệ càng lớn, cho nên từ khi lên xe ngựa Thẩm Oánh sắp xếp, mỗi ngày nàng rất ít khi xuống xe, tận dụng tất cả thời gian để chữa thương.
“Công chúa, đến thành Thiên Dĩnh rồi ạ." Xa phu ngoài xe ngựa báo một tiếng.
“Không cần vào thành, đến Thủy Long Ngâm ở ngoại ô.” Thần Nhứ dặn dò, thân mình tiếp tục chìm vào trạng thái tự tuần hoàn chữa trị.
Ở ngoại ô có một tòa biệt viện vô cùng tao nhã thanh lịch. Treo trên cửa chính là tấm biển có ba chữ to - Thủy Long Ngâm.
Xe ngựa dừng lại, ba chủ tớ Thần Nhứ xuống xe, Linh Âm và Lâm Lang không hiểu rõ tình hình lúc trước của kinh thành nước Dịch, cho nên bây giờ chỉ đứng bên cạnh Thần Nhứ, cũng không nhiều lời.
“Đêm nay chúng ta ở lại chỗ này.” Thần Nhứ ngược lại lộ ra sự quen thuộc, không quan tâm tới giấy niêm phong sắp rơi rụng trên cửa chính, trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Hơn một năm không người quét dọn nên khắp nơi tích một lớp bụi thật dày. Linh Âm và Lâm Lang đi theo Thần Nhứ vào một tòa nhà ở đằng sau. Toà nhà không tính là lớn, thế nhưng vô cùng tĩnh mịch. Dễ dàng nhìn ra là phải tốn nhiều công sức mới có thể xây dựng.
“Mẫn Nhiên?” Trên cửa tiểu viện cũng có tấm biển, trên đó viết hai chữ “Mẫn Nhiên”. Trong chữ viết thanh tú có nét cứng cáp, một sự mâu thuẫn khiến hai chữ này vô cùng nổi bật.