Ngày hôm sau thời tiết rất đẹp, nắng chói chang, mùa thu nên thời tiết trong lành mát mẻ. Nếu không nhìn thấy cây nguyệt quế trong sân bị gãy cành, người ta đã quên cơn bão dữ dội ngày hôm qua.
Phùng Thế Chân dậy sớm như thường lệ và ra sân đánh thái cực quyền. Vừa mới tập được một nửa các bài quyền, đã nhìn thấy Dung đại thiếu gia người mặc một bộ đồ thể thao tối màu chạy ngang qua.
" Cô Phùng, chào buổi sáng!"
"A....chào cậu"
Buổi sáng mùa thu mát mẻ, Dung Gia Thượng mặc một chiếc áo ba lỗ và quần đùi, trên cánh tay rắn chắc đổ mồ hôi, bước đi như bay, và tấm lưng cường tráng, giống như một con báo săn duyên dáng.
Tim Phùng Thế Chân lỡ một nhịp, sau khi định thần lại, cô đã quên mất khi nãy mình đánh quyền đánh đến đâu rồi, chỉ có thể bắt đầu đánh lại từ đầu.
Vừa mới tập trung đánh được nửa bài quyền, Dung Gia Thượng đi vòng quanh và đứng sang một bên nhìn Phùng Thế Chân đánh quyền,anh ta thở hổn hển, như một con chó lớn.
Phùng Thế Chân bị phân tâm bởi tiếng thở lớn của anh ta, và một khi không chú ý, cô lại làm sai động tác.
"Cô đánh quyền, mà lòng không an tĩnh" Dung Gia Thượng lắc đầu rời đi.
Phùng Thế Chân tức giận nhìn chằm chằm vào bóng lưng của anh ta, tức đến nỗi muốn đánh cho anh ta vài đường.
Một lát sau, Phùng Thế Chân bước vào lớp học, chỉ thấy một mình Dung Gia Thượng đang đứng dựa vào bàn làm việc, đầu cúi xuống lật giở sách.
"Hai em gái đều nói là không được khỏe." Dung Gia Thượng nói.
"Phu nhân đã mời bác sĩ đến khám, nói là bị cảm mạo, tuần này không thể đến lớp học được,"
Phùng Thế Chân suy nghĩ một lúc, và nói, "Như vậy vừa hay có thể dạy bù cho riêng cậu. Tiến độ của cậu vốn dĩ đã khác họ, nào, đến làm đề trước đi."
Dung Gia Thượng vừa nghe lại phải làm đề, lộ ra vẻ không kiên nhẫn, cầm lấy tờ đề rồi bắt đầu viết. Nhưng sau khi viết xong hai bài, vẻ mặt lầm lì của anh ta dần dần thay đổi, anh ta ngẩng đầu lên và liếc nhìn Phùng Thế Chân.
"Có chỗ nào không hiểu sao" Phùng Thế Chân hỏi.
Dung Gia Thượng lắc đầu và tiếp tục viết, nhưng thái độ của anh dần trở nên nghiêm túc.
Phùng Thế Chân ngồi đối diện với bàn làm việc, lật xem "Báo cáo" của ngày hôm đó. Tiêu đề trên trang nhất thực sự đọc được tin tức rằng Phùng Ngọc Dương đã thay đổi màu cờ, tham gia cuộc viễn chinh phương Bắc, còn nói rằng chiến sự ở mặt trận phía tây đang căng thẳng, đạn dược tiền tuyến đều bị thiếu thốn.
Phùng Thế Chân xem xong tờ báo và rất buồn chán, vì vậy cô nhìn chằm chằm vào Dung Đại Thiếu gia đang làm đề.
Môi của Dung Gia Thượng bất giác mím lại, lông mày rậm khẽ nhíu lại, ánh mắt rực lửa. Mũi của anh ta quả thực rất đẹp, cao và thanh tú, một đường vòng cung duyên dáng kéo dài từ cằm đến yết hầu. Vẻ mặt tập trung và nghiêm túc như vậy chỉ là lần đầu tiên cô nhìn thấy, và nó có một sức hấp dẫn khó tả khiến người ta hài lòng.
"Làm xong rồi." Dung Gia Thượng ngẩng đầu lên.
Phùng Thế Chân rút lại suy nghĩ của mình và cẩn thận sửa lại các bài kiểm tra. Dung Gia Thượng nhìn kỹ vào khuôn mặt cô, muốn từ những biểu cảm trên khuôn mặt cô để tìm ra manh mối.
Phùng Thế Chân ngẩng đầu liếc mắt nhìn anh
"Không tự tin vào chính mình sao?"
"Tất nhiên là không." Dung Gia Thượng nhấc chân lên và xoay một cây bút chì giữa các ngón tay.
Phùng Thế Chân cười đưa cho anh tờ giấy kiểm tra: "Đúng vậy, tất cả đều đủ điểm đậu."
"Mới chỉ đủ điểm qua môn" Khuôn mặt của Dung Gia Thượng đột nhiên trầm xuống.
Phùng Thế Chân kiên nhẫn nói: "Đây là bài kiểm tra học kỳ trước cho các môn cơ bản của sinh viên năm hai Đại học Yến Kinh. Những sinh viên đã học hai năm mà còn thi không đủ điểm, cậu tự học mà có thể qua môn, đã là rất tốt rồi."
Khuôn mặt của Dung Gia Thượng lại dần dần tươi cười lại, khóe môi đang mím chặt cũng hơi nhếch lên.
Phùng Thế Chân nói: "Với điểm số của cậu, thi vào đại học không có vấn đề gì, vì vậy tôi sẽ không dạy cậu những bài đơn giản đó nữa. Các môn học của đại học, tôi có thể dạy cậu những môn cơ bản như tiếng Anh và toán học mà không cần chuyên ngành. Cậu có muốn học không?"
Dung Gia Thượng không nói một lời.
"Đây là bí mật giữa chúng ta." Phùng Thế Chân nói thêm.
Dung Gia Thượng gật đầu: "Làm phiền cô giáo rồi."
Anh nói điều này với một sự vâng lời và tôn trọng rất hiếm có. Phùng Thế Chân nghe xong cảm thấy rất thoải mái, dễ chịu giống như có thể đem những sự tức giận tích tụ 2 ngày qua phun ra hết.
Công bằng mà nói, Dung Gia Thượng là một học sinh mà mọi giáo viên đều mơ ước.
Anh thông minh và nhanh nhẹn, khả năng hiểu biết rất cao, bất kỳ kiến thức nào chỉ cần vừa nói đã hiểu, còn có thể học một biết mười, rất toàn diện. Anh giống như một con tàu đã được đặt xuống nước, chỉ cần một cú đẩy, là có thể chèo ra xa, giương buồm và hướng về phía mặt trời.
Phùng Thế Chân nghĩ rằng ông trời cũng đang âm thầm giúp đỡ mình. Vốn dĩ cô định dành nửa tháng để có được sự tin tưởng và thiện cảm của Dung đại thiếu gia, nhưng mà không ngờ chỉ vì một chuyện sống chết có nhau xảy ra bất ngờ vào ngày hôm qua, đã khiến cho cô chỉ trong vòng hai ba ngày đã đạt được mục tiêu mong đợi.
Cảnh sắc mùa thu những ngày này rất tốt, chim muông và hoa cỏ trong sân tỏa hương thơm ngát. Một trận bão lạnh khiến tất cả những cây nguyệt quế già cỗi đều nở hoa, hương hoa nồng nặc khiến người ta uể oải, lại càng khiến người ta háo hức không yên.
"Đi thôi!" Phùng Thế Chân đóng sách lại và chỉ lấy một cuốn từ điển tiếng Anh.
"Đi đâu?" Dung Gia Thượng hỏi.
"Ghi nhớ từ vựng theo cách cũ cũng chán rồi, tôi dạy cậu một mẹo. Cậu có chơi bóng rổ không?" Dung Gia Thượng nhướng mày.
Nghe thấy tiếng đập pa pa của bóng rổ, Dung phu nhân tò mò đi đến bên cửa sổ nhìn xuống. Trên sân bóng rổ nhỏ ở góc vườn, Phùng Thế Chân và Dung Gia Thượng đang đứng trong sân, chơi ném bóng.
Phùng Thế Chân đọc một từ và ném quả bóng cho Dung Gia Thượng. Sau đó Dung Gia Thượng nói ra những từ tiếng Anh tương ứng, rồi anh lập tức ném bóng vào rổ.
"......shatter......"
"sợ....à không, tan nát!"
"Tạo một câu với từ đó."
Dung Gia Thượng cầm lấy quả bóng và chạy vòng quanh, bay thân lên ném bóng vào rổ, đồng thời nói ra một câu.
Phùng Thế Chân nở một nụ cười hài lòng, "Câu tiếp theo..."
"Cô Phùng này thật có bản lĩnh." Dung phu nhân nói, "Tính tình kiêu ngạo của đại ca con, mà lại có thể hòa hợp với cô ấy".
Nhắc mới nhớ, Phùng Thế Chân và Dung Gia Thượng tuổi tác chênh lệch không nhiều, vỗn dĩ không thích hợp để thân thiết như thế, chỉ sợ gây ra chuyện thị phi. Nhưng mà Dung phu nhân không quan tâm đến việc con riêng bị gia sư dụ dỗ. Phùng Thế Chân trong tay bà chẳng qua cũng chỉ là một con cờ, dùng tốt thì tiếp tục dùng, không tốt thì có thể bỏ đi. Nếu như Phùng Thế Chân có thể hủy hoại danh tiếng của Dung Gia Thượng thì lại càng đúng ý của Dung phu nhân.
Dung Phương Lâm hỏi một cách mệt mỏi: "Mẹ, bữa cơm đoàn viên tết trung thu, thực sự phải mời chị Huệ đến sao?"
Dung phu nhân thu hồi ánh mắt, nói: "Ta nhận được lời ủy thác từ cha mẹ con bé chăm sóc nó, đương nhiên phải làm tròn trách nhiệm rồi."
Dung Phương Lâm không kiên nhẫn nói: "Chị ấy có chú ruột của mình ở Thượng Hải, tại sao cô ấy không về nhà chú của chị ấy? Con thấy là chị ta cố ý muốn bám lấy anh Tú Thành. Mẹ, Anh Tú Thành anh ý......."
"Đừng nhắc tới nó." Dung phu nhân tỏ ý không hải lòng, sau đó ôm con gái thở dài, "Con biết rằng cha con có sự sắp xếp khác cho cuộc hôn nhân của con. Đừng nói Tú Thành không thích con, cho dù nó có thích con, cha con cũng sẽ không đồng ý. "
"Tại sao chứ?" Dung Phương Lâm rơm rớm nước mắt
"Thời đại bây giờ yêu đương do bản thân làm chủ. Tại sao con không thể tự tìm cho mình một người chồng. Cha không được dùng hôn nhân của con để làm giao dịch."
Dung phu nhân dù không muốn chịu thua nhưng vẫn lạnh lùng nói: "Nhìn những người phụ nữ luôn đòi tự do yêu đương, có ai có được kết cục tốt? Hoặc kết hôn với một chàng trai nghèo và trở thành một bà nội trợ, không thì bị bỏ rơi và quay trở lại để cầu xin gia đình thu nhận. Cha mẹ sẽ không bao giờ làm hại con, tự nhiên sẽ tìm cho con một người môn đăng hộ đối, ngoại hình và tính cách tương xứng. Tú Thành là một đứa trẻ tốt, ta cũng rất thích thằng bé. Nhưng......."
"Nhưng mà cha con cho rằng anh ấy là người của Hoàng gia, không muốn lại gả con gái qua đó để giúp cho thế lực của Hoàng gia, đúng không?"
Khuôn mặt Dung phu nhân càng trở nên khó coi khi nghĩ đến những nghi ngờ của bản thân về việc chồng đang đề phòng nhà mẹ đẻ.
"Chị Huệ có gì tốt chứ?" Dung Phương Lâm lau nước mắt," Học hành bình thường, dáng người cũng không đẹp, chỉ là biết giả vờ đáng thương. luôn tỏ ra trông như bị bắt nạt, điều này khiến các chàng trai thương tiếc chị ta. Anh Tú Thành là người thông minh như vậy, sao lại không nhìn ra bộ mặt thật của chị ta chứ?"
"Đàn ông bị đàn bà mê hoặc đến u mê đầu óc, nào có thể dùng mắt thường để nhìn người." Dung phu nhân thở dài bất lực.
Có một tràng cười sảng khoái ngoài cửa sổ vang lại, rõ ràng là từ phía Dung Gia Thượng. Người luôn đơn độc, kiêu ngạo lại có thể cười sảng khoái như vậy, khiến cho 2 mẹ con nhà họ Dung không khỏi tò mò nhìn theo.
Trên sân bóng nhỏ, Phùng Thế Chân đang chỉ đạo học sinh: "Đứng qua kia thêm một chút nữa, đứng ở ngoài vạch. Quay người lại."
Dung Gia Thượng xoay trái bóng bằng ngón tay, thong dong nói: "Cô giáo, phạt ném bóng như này là không có quy tắc."
"Tôi là cô giáo, tôi chính là quy tắc." Phùng Thế Chân cười một cách tinh nghịch
"Trả lời sai thì phải bị trừng phạt. Quay lưng lại với rổ, không được phép nhìn."
"Phế vật mới phải nhìn" Dung Gia Thượng nhếch mép, giơ tay ném quả bóng về phía sau.
Quả bóng rổ vẽ một đường vòng cung chính xác và lao vào rổ!
Phùng Thế Chân tròn mắt ngạc nhiên.
Thế mà cũng vào được?
"Cô giáo nhìn rõ chưa?" Môi của Dung Gia Thượng cong lên đắc thắng, đôi mắt sáng như sao
"Vẫn chưa nhìn rõ sao? Tôi ném lại cho cô xem."
Anh nhặt quả bóng rổ lên và ném lại.
Trúng!
Ném lại lần nữa, vẫn trúng!
Phùng Thế Chân kinh ngạc không nói nên lời, không làm cách nào nói lại anh ta.
Dung Gia Thượng cười lớn trước cái nhìn sững sờ của cô. Tiếng cười trong trẻo và đẹp đẽ, đầy tự hào và vui sướng. Lần đầu tiên hắn nở nụ cười sảng khoái như vậy trước mặt mọi người, thần sắc tràn đầy sự đắc thắng.
Mặc dù tiếng cười thoáng qua ngắn ngủi, nhưng trái tim Phùng Thế Chân không ngừng rung động, hồi lâu sau mới có thể bình tĩnh lại.
Thân hình của Dung Gia Thượng giống như ngọn gió, cầm lấy trái bóng chạy nhảy trên sân, nhảy lên một cái, nhẹ nhàng đưa bóng vào rổ.
Làn gió mùa thu cuốn những chiếc lá rơi bay bay như nhảy múa trong ánh nắng vàng, mùi hương thơm ngào ngạt của hoa quế tràn ngập vào trong phổi, bầu trời xong xanh, làn nước thanh mát, những bông hoa mùa thu tràn ngập dưới ánh nắng. nhưng mà trong mắt Phùng Thế Chân chỉ nhìn thấy dáng người nhanh nhẹn, hoạt bát và khuôn mặt đẹp trai đẫm mồ hôi của Dung Gia Thượng.
Dần dần không phân biệt được là người đang xoay, hay là trái đất đang quay nữa. Tất cả cảnh vật vội vàng lướt qua, hóa thành một tấm màn che cực lớn, chỉ có thanh niên áo trắng này dừng ở trước mặt.
"Đại thiếu gia!" Một tên người hầu vội vàng chạy từ cửa sau đến.
"Lão gia sắp về đến nhà rồi, Phu nhân phu nhân gọi cậu ra tiền sảnh chờ đón lão gia."
Quả bóng lăn đi. Bức màn lớn buông xuống, tiếng cười cũng ngừng hẳn. Niềm hạnh phúc ngắn ngủi bỗng chốc vụt tắt.
Phùng Thế Chân hơi chóng mặt, nhìn Dung Gia Thượng đang thở hổn hển, và cả hai người họ đều từ ánh mắt của đối phương nhận ra một cảm giác không rõ ràng.
Cr: facebook luuquangchithanhvnfc
Edit: hìn hìn