Lưu Quang Chi Thành

Chương 10




Ngày mùa thu mặt trời mọc trễ hơn các mùa khác, khi Dung Gia Thượng thức dậy theo thói quen như đồng hồ sinh học của mình thì bóng đêm vẫn còn như một tấm lụa mỏng bao phủ xung quanh. Phía đông đã xuất hiện ánh bình minh, ánh sáng cùng bóng tối đan chéo vào nhau, hợp thành một bức hoạ đầy tráng lệ.

Dung Gia Thượng nôn nao lắc lắc đầu đứng dậy, đổi giày đi xuống lầu, chạy bộ dọc theo sân tường của nhà Dung gia

Đây là thói quen sinh hoạt mà Dung Gia Thượng được luyện thành sau tám năm ở trường quân đội. Bất luận ngày hôm trước ngủ trễ bao nhiêu thì sáng sớm hôm sau đều sẽ đúng giờ thức dậy để rèn luyện thân thể. Trường quân đội này ở Trùng Khánh cũng không nổi danh, nhưng quy củ lại cực nghiêm khắc, cơm canh không hà khắc, nhưng mỗi năm chỉ có tháng mười đến tháng tư có thể tắm nước nóng, có khi đi trễ nước ấm đều không còn.

Sáu học sinh ở chung một phòng, ngủ trên giường cứng, không có lò sưởi. Vào mùa đông, mấy đứa nhỏ co ro ở trên giường run bần bật. Mùa đông ở thành phố núi âm hàn ẩm ướt, khí lạnh như dây leo, rễ cây có thể leo dọc sống lưng, rồi đâm sâu vào xương, gây ra đau nhức dữ dội.

Dung Định Khôn đặc biệt dặn dò không được chiếu cố đến đại thiếu gia, Hoàng thị càng vui vẻ không để ý tới cậu, trong nhà xem như không có vị thiếu gia này. Sau này Đường gia thúc thúc đi ngang qua Trùng Khánh, tới thăm cháu trai, vừa sờ lên bộ chăn ga gối đệm mỏng manh trên giường thì hốc mắt đỏ hoe, ngay trong đêm liền mua chăn đệm mới mang qua, sau khi trở về còn tới cửa chỉ vào mũi Dung Định Khôn mắng chửi một phen.

Đường gia một năm không được như ý, Đường đại thúc là thư sinh, chỉ biết văn chương, không có cách nào gánh vác việc gia đình. Dung Định Khôn xưa nay vốn kính trọng văn nhân, lúc này mới ra tay giúp đỡ vài phần. Dung Gia Thượng được sự chiếu cố của thúc thúc, mới sống sót qua những năm đầu tiên khó khăn trong học viện quân sự.

Năm Dung Gia Thượng mười sáu tuổi, Đường đại thúc chuẩn đoán bị ung thư phổi, hai tháng sau thì qua đời. Dung Gia Thượng trở về chịu tang thúc thúc, lúc này mới gặp lại cha mình.

Dung Định Khôn khi ấy đã không còn coi trọng Hoàng gia như nhiều năm trước, ông hoàn toàn có thể đem con trai mình trở về từ trường quân đội. Nhưng sau khi nhìn thấy con trai, Dung Định Khôn đã thay đổi ý định. Lúc Dung Gia Thượng xa nhà, cậu vẫn là một đứa trẻ mười hai tuổi, non nớt và thanh tú, môi hồng răng trắng, xinh đẹp giống như một bé gái. Bức ảnh cậu mặc đồng phục trường tiểu học Tây Đồng, đến nay vẫn còn được treo trên biển hiệu của xưởng ảnh. Tuy nhiên lúc Dung Gia Thượng mười sáu tuổi, tóc cạo sát da đầu, da dẻ ngăm đen, vóc dáng cao lớn, thân mình lại cực kỳ gầy gò, mặc cả bộ âu phục đen lên mà phất phơ trống rỗng, cả người sắc bén, như một con dao găm rút khỏi vỏ kiếm. Ánh mắt cậu trông giống như là một con sói con, nhìn chằm chằm vào cha mình một cách bất thường với sự cảnh giác và thù địch.

"Trong lòng ngươi có oán khí." Dung Định Khôn nói, "Ngươi vẫn phải quay về trường quân đội, tiếp tục rèn luyện mấy năm." Dung Gia Thượng nửa câu cũng không cãi lại, hành lễ xong thì bỏ đi. Phía sau là ánh mắt xa xăm của phụ thân, cùng vẻ mặt che giấu không được vui mừng của mẹ kế.

Dung Gia Thượng một hơi chạy mười vòng, mồ hôi đổ đầm đìa thì ngừng lại, bắt đầu tập hít đất trên cỏ.

Mặt trời lên cao, ánh ban mai vàng như lưu trên làn da mịn màng của cậu những giọt mồ hôi, như thể bôi lên người cậu một lớp dầu. Cơ vai của cậu rất khỏe, và những đường nét uyển chuyển của cậu lên xuống theo chuyển động. Sau ba năm, cuối cùng Dung Gia Thượng đã trở về với Dung gia. Cậu giữ được nhiều thói quen ở trường quân sự, chẳng hạn như làm việc và nghỉ ngơi có kỷ luật, phong thái chững chạc. Cậu cũng tiết chế bớt ánh mắt hung hăng dọa người và tính khí lạnh lùng. Cũng như những thanh niên khác, cậu tận hưởng những điều tốt đẹp trong gia đình, đồng thời cũng né tránh những hôn ước của gia đình. Cậu là con trai trưởng của Dung gia, sinh ra đã có lợi thế hơn người. Đây là thứ Hoàng thị không thể có được. Huống hồ khi công việc kinh doanh của gia đình Dung Định Khôn ngày càng phát đạt, Hoàng gia sa sút, uy tín của Hoàng thị ở quê nhà cũng giảm mạnh. Hiện giờ, vì việc tranh giành vợ lẽ, cả hai đều phải dùng đến những thủ đoạn thấp kém như mỹ nhân kế.

Dung Gia Thượng khịt mũi, đứng dậy đi tới chỗ cây xà và hít người lên. Ánh sáng ban mai chiếu xuống mặt hồ như gương, tia nắng vàng khiến hoa cỏ xung quanh lấp lánh như một giấc mộng. Ở phía Tây Nam thấp thoáng một bóng trắng. Dung Gia Thượng nhảy ra khỏi xà, tò mò bước tới. Một hàng hoa tử đằng sừng sững ở một góc sân, vì ra hoa sớm hôm nay đã tàn hết, chỉ còn trơ lại những chiếc lá xanh mướt. Ánh sáng mặt trời biến thành những đốm sáng lấp lánh xuyên qua kẽ lá rơi xuống thân hình người con gái. Phùng Thế Chân đang mặc bộ đồ kungfu trắng như tuyết, chân mang đôi giày vải màu đen, đang đấm vào ánh sáng ban mai.

Dung Gia Thượng chợt giật mình. Nữ nhân này bề ngoài lịch sự nhã nhặn mà có thể đánh quyền ư?

Động tác mạnh mẽ, cơ thể chuyển động linh hoạt. Mắt của Phùng Thế Chân tập trung cao độ, tay đấm dứt khoát, nhìn theo bàn tay ấy mà Dung Gia Thượng cảm thấy như có một luồng gió sượt qua người. Dung Gia Thượng đã trải qua quá trình huấn luyện bài bản, nên chỉ cần nhìn liếc qua là cậu biết nữ nhân này không phải đang khoa chân múa tay. Màn Thái cực quyền của cô rất chuẩn mực. Đam Mỹ Hài

Tháng chín gió thu mát lạnh mát mẻ, nhưng vẫn còn sót lại chút ấm áp của ánh nắng của mùa hè. Khuôn mặt thanh tú trắng nõn của Phùng Thế Chân cũng lấm tấm mồ hôi, đôi môi càng ngày càng hồng hào. Trong lúc luyện tập, y phục màu trắng tung bay, thấp thoáng là thân hình mảnh khảnh được quấn bên trong. Phía sau có tiếng xì xì xào xào. Dung Gia Thượng quay đầu lại và ngạc nhiên thấy Nhị muội Dung Phương Hoa mặc đồ thể dục bước đến.

"Đại ca đang ngắm Phùng tiểu thư à?" Dung Phương Hoa nhìn chằm chằm, như thể bắt quả tang ai đó.

Dung Gia Thượng khẽ nhếch môi cười giễu cợt: "Em làm sao vậy? Có biết là Vân Chi không thích em mập lên không?" Dung Phương Hoa thoáng chốc đỏ mặt.

"Đại ca đáng ghét"

Phùng Thế Chân ngừng lại, quay người lại thì thấy Dung nhị tiểu thư đỏ mặt dáng vẻ tức giận bỏ chạy về phía dinh thự. Một lúc sau, Thiếu gia Dung Gia mới thả lỏng người, thong thả chạy ngang qua, gật đầu về phía cô rồi chạy theo con đường mòn ven hồ, bóng dáng cường tráng của anh biến mất sau một đám tre xanh.

Đến khi Phùng Thế Chân ôm bài thi vào thư phòng, Dung Phương Hoa vẫn tỏ vẻ hờn dỗi. Phùng Thế Chân không hiểu được lý do cô ấy giận dỗi nhưng cũng không gặng hỏi.

Sau khi trở về nhà, Dung Gia Thượng đi tắm, mặc một chiếc áo sơ mi trắng như tuyết, dưới tay cầm một cuốn sách, một tay cầm tách cà phê thơm nồng, thong thả ung dung bước vào thư phòng.

Phùng Thế Chân đứng trước bảng đen viết công thức. Cô đã thay một bộ sườn xám thanh thoát màu xám. Mắt Dung Gia Thượng vẫn còn đọng lại bóng hình màu trắng lúc sáng sớm, lúc này nhìn Phùng Thế Chân, cậu luôn cảm thấy có gì đó không ổn.

Hai vị tiểu thư thấy đại ca đến lớp đúng giờ thì bất ngờ nháy mắt nhìn nhau. Dung Phương Hoa vẫn còn giận anh chế giễu mình, nên nhìn đại ca với sắc mặt không vui.

Dung Gia Thượng lớn hơn hai tiểu muội bốn năm tuổi, học viện quân sự kéo dài thêm một năm thật không dễ để tốt nghiệp, điểm văn hóa trong kỳ thi tốt nghiệp tệ như một mục tiêu bị tiêu diệt bởi một làn đạn súng máy, thảm đến nỗi không nỡ nhìn. Mặc dù đã tiếp xúc qua một lần, Phùng Thế Chân vẫn không thể hiểu hết thâm ý của Dung đại thiếu gia khi làm vậy, vì vậy chỉ cần hắn ta muốn, cô sẽ coi hắn như một kẻ thất học.

Dung Gia Thượng đặt vào bên trong sách giáo khoa một cuốn sách giải trí, bắt chéo chân ngồi đọc. Bài giảng của Phùng Thế Chân rất sinh động thú vị, nhưng hắn không thèm nhìn lên. Đọc đến chỗ mắc cười, hắn không nhịn được mà cười thành tiếng. Phùng Thế Chân đang viết lên bảng thì bị ngắt giữa chừng, vẻ mặt không vui. Tỷ muội nhà Dung gia tròn xoe mắt nhìn đại ca.

Dung Gia Thượng không quan tâm đến sự chế giễu của hai muội. Hắn đã thực hiện hứa đi học, nhưng hắn không hứa sẽ nghiêm túc nghe giảng bài. Cho nên Phùng Thế Chân cũng bất lực với hắn. Huống chi Dung đại thiếu gia mày kiếm mắt sáng, một thân quần áo màu trắng, cho dù ngồi im một chỗ, cũng giống như một bức tranh đẹp mắt. Phùng Thế Chân giảng bài mệt mỏi, nhìn xem hắn cũng cảm thấy thú vị.

Mặt trời từng chút từng chút leo lên đỉnh đầu, chiếu rọi mặt đất, may thay gió thu mát mẻ, theo cửa sổ đang mở rộng mà thổi vào, làm khuấy động những trang sách trên bàn tạo ra âm thanh xào xạc

Dung Gia Thượng cuối cùng đã đọc xong cuốn sách giải trí, chán muốn chết bèn quay đầu nhìn Phùng Thế Chân đang giảng một đề tiếng Anh cho hai muội muội.

"...... Chỗ này không phải trạng thái bị động, mà là sử dụng như một tính từ...... Các em đọc lại một lần, xem có thể lý giải ý nghĩa của câu hay không......"

Giọng nói của cô gái trẻ nhẹ nhàng và mềm mại, giọng điệu vô cùng kiên nhẫn, có thể khiến người khác chăm chú lắng nghe.

Nữ nhân này quả thực có năng lực, giảng bài từ nông đến sâu, tinh tế tường tận, những điểm khó hiểu cũng giảng cho rõ ràng. Ngay cả người cao ngạo như Dung Phương Lâm cũng nghiêm trang nghe cô ta giảng bài.

Một con ve sầu may mắn còn sống qua mùa thu bay đến ngoài cửa sổ, quạt hai cánh ồn ào rồi kêu lên những thanh âm chói tai làm phiền đến học sinh đang chuyên tâm học bài trong thư phòng. Phùng Thế Chân nhíu mày ngẩng đầu lên, đi đến bên cửa sổ, cầm thước kẻ gõ gõ lên cửa sổ. Tiếng ve kêu liền ngừng lại. Phùng Thế Chân quay trở về, tiếp tục giảng bài. "ri ri ri ri....." Con ve kia đợi người vừa đi lại vỗ cánh kêu lên.

Dung Phương Lâm sốt ruột trừng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Phùng Thế Chân đi vòng ra, lại dùng sức gõ gõ song cửa sổ. Tiếng ve lại ngừng. Phùng Thế Chân đợi một lát, thấy không có động tĩnh, mới lại đi trở về phòng học. Cô vừa mới ngồi xuống "ri ri ri......"

Dung Phương Hoa liền nhoẻn miệng cười. Phùng Thế Chân tức giận đứng lên, nhìn khắp phòng để kiếm một vật gì đó.

Một tiếng cười khẽ: "Phùng tiểu thư đang tìm gì vậy?" Dung Gia Thượng tay nghịch một tờ giấy, ung dung nhìn Phùng Thế Chân hỏi.

"Không có việc gì, cậu đọc sách đi." Phùng Thế Chân nói.

Con ve kia dường như biết Phùng Thế Chân không có biện pháp gì với nó, không kiêng nể gì vui vẻ kêu lên, âm thanh đâm thủng màng nhĩ.

Phùng Thế Chân cầm đồ lau bảng, đi đến bên cửa sổ.

"Phùng tiểu thư?" Phùng Thế Chân quay đầu lại.

Một vệt trắng lướt qua trước mắt cô, mang theo một làn gió nhẹ, khẽ chạm rồi lướt qua ngọn tóc của cô, xẹt qua cửa sổ, bay ra ngoài. Máy bay giấy khinh nhẹ nhàng vẽ một vòng cung duyên dáng dừng ở giữa ngọn cây. Một đốm đen ong ong mà bay đi, hòa vào ánh mặt trời chói chang.

Thế giới yên tĩnh trở lại.

Phùng Thế Chân ngơ ngác nhìn về phía Dung Gia Thượng: "Cảm...... cảm ơn."

"Không cần." Dung Gia Thượng nhếch miệng cười nhạt, cúi đầu tiếp tục chán nản lật tới lật lui sách.

Phùng Thế Chân tự cảm thấy không thú vị, cười nhẹ, tiếp tục giảng đề cho hai cô gái.

Edit Joly

Cr: fb luuquangchithanhvnfc