Lưu Niên Tự Thủy

Chương 102




Phương thức thực liệu thuần thiên nhiên có tác dụng trị liệu nhất định cho tổn thương tử cung của người song tính, đứa trẻ lần nữa ghé thăm chính là một chấm mực điểm tô thêm màu sắc tươi sáng cho gia đình nhỏ tràn đầy hạnh phúc. Tuy đây không phải lần đầu tiên Mẫn Hướng Hàng làm cha, nhưng là lần đầu tiên anh tham gia vào toàn bộ quá trình thai nghén sinh mệnh này, hân hoan kích động trong lòng không cần nói cũng biết. Có khi thậm chí anh còn căng thẳng hơn bố bầu nữa, tình huống này trong y học gọi là "chứng lo âu tiền sản của người sắp làm cha."

Thời gian vụt qua nhanh, chớp mắt, bé con đã ở trong bụng Lệ Hàn Bân hơn ba tháng. Cho dù phản ứng mang thai thời kì đầu không kịch liệt như lúc trước mang thai Bính Bính và Khiếu Khiếu, nhưng những triệu chứng như mệt mỏi, buồn nôn, váng đầu, kén ăn vẫn hành hạ Lệ Hàn Bân, khiến cho cơ thể vốn đã gầy gò càng thêm mỏng manh. Mẫn Hướng Hàng vì thế mà lo lắng đến mất ăn mất ngủ, đi khắp nơi nghe ngóng xem có phương thuốc bí mật nào có thể làm giảm phản ứng thai kì hay không. Lệ Hàn Bân nhìn hình bóng mỗi ngày đều tất bật vì mình, một cảm giác ấm áp sinh sôi trong lòng. Có thể giúp người yêu thương sinh con đẻ cái là một chuyện vô cùng vinh dự và hạnh phúc.

Đến bữa tối, Lệ Hàn Bân vì không có khẩu vị nên nằm nghỉ ngơi trong phòng. Phòng ăn rộng lớn chỉ còn lại Mẫn Hướng Hàng mặt mày nhăn nhó và Bính Bính Khiếu Khiếu đang bĩu môi chán chường.

"Lúc ăn phải ăn từng miếng to vào. Phải ăn cho đàng hoàng các con mới cao lớn được." Nhìn hai đứa con cả buổi vẫn không động muỗng, Mẫn Hướng Hàng nhấc đũa, gắp cho mỗi đứa một ít thức ăn, dùng hành động để dạy con.

Bính Bính rầu rĩ không vui nuốt một muỗng cơm, nhìn Mẫn Hướng Hàng nước mắt rưng rưng, chu mỏ nói: "Ba Hàng ơi, lâu lắm rồi ba Bân không ăn cơm với mình. Có phải ba Bân có em bé nên không cần con với Khiếu Khiếu nữa không?"

Lời của anh trai đả động đến cảm xúc của em trai, chưa đợi Mẫn Hướng Hàng trả lời, hai mắt Khiếu Khiếu đã ửng đỏ, vứt muỗng vào trong chén, ủy khuất khóc lóc: "Huhu── Khiếu Khiếu không muốn ăn, Khiếu Khiếu muốn ba Bân cơ... hu hu..."

"Các con ngoan, đừng nháo nữa. Vì ba Bân không khỏe nên mới không ăn cơm với mình mà."

"Hu hu hu── Muốn, muốn ba Bân, ba Bân..."

"Mẫn Tư Hàn, Lệ Mộ Châu, rốt cuộc các con có chịu nghe lời không?! Không được khóc nữa!"

"Oa huhu── huhu──"

Từng tiếng khóc cao thấp nối tiếp nhau ập vào tai Mẫn Hướng Hàng, cho dù anh dỗ dành hay quát tháo thế nào cũng không có hiệu quả, hai ông trời con vẫn như vẻ phải nháo cho đến khi ba Bân của chúng xuống lầu thì mới thôi. Mẫn Hướng Hàng thầm cảm thấy phiền não, sớm biết như thế này, lúc trước anh không nên nói tin Hàn Bân mang thai cho chúng biết.

"Các con à, sao lại khóc thế? Có phải ba Hàng ăn hiếp các con không?" Một thanh âm trong trẻo bỗng vang lên, tiếng khóc nháo phút chốc im bặt.

Lệ Hàn Bân cố nén cơn buồn nôn, chậm rãi ngồi vào bàn ăn, rồi giơ tay trái lên giả vờ đánh Mẫn Hướng Hàng mấy cái, cười nói với bọn trẻ: "Ba Bân đã báo thù cho các con rồi, bây giờ các con đã vui chưa?"

"Vui──" Bính Bính và Khiếu Khiếu phì cười, kéo dài chất giọng non nớt.

Mẫn Hướng Hàng nhẹ nhàng véo chiếc mũi cao thẳng của Lệ Hàn Bân, thương yêu nói: "Ba Bân này, em có biết đạo lí 'con hư tại cha' không?"

"Ọe... khụ khụ..." Hành động thân thiết của Mẫn Hướng Hàng kích thích giác quan mẫn cảm trong thời kì mang thai của dựng phu. Lệ Hàn Bân đẩy tay Mẫn Hướng Hàng ra, tay trái vịn mép bàn, không ngừng nôn khan.

"Hàn Bân, mỗi ngày em đều nôn dữ dội thế này, hay là chúng ta đến bệnh viện khám đi." Mẫn Hướng Hàng vừa vuốt lưng giúp người yêu thuận khí, vừa lo lắng đề nghị.

Sau khi triệu chứng nôn khan giảm bớt, Lệ Hàn Bân có chút kiệt sức mà tựa trên ghế, tay trái có thể hoạt động đặt trên bụng dưới, lắc đầu gạt đi: "Không cần đến bệnh viện, mấy triệu chứng này đều là phản ứng sinh lí bình thường. Đợi thai lớn sẽ từ từ giảm bớt. Trước đây mang thai Bính Bính và Khiếu Khiếu em còn hơn..."

Nhận ra mình đã lỡ miệng, Lệ Hàn Bân vội vàng sửa lời: "Trước đây em mang thai Bính Bính và Khiếu Khiếu cũng không khác bây giờ là bao. Nhưng cuối cùng vẫn sinh cho anh hai đứa nhóc khỏe mạnh nghịch ngợm đấy thôi." Nói xong, cậu đắc ý nhìn Mẫn Hướng Hàng.

"Đồ ngốc..." Mẫn Hướng Hàng làm sao không nhìn ra suy nghĩ trong lòng cậu. Lời muốn nói cuối cùng chỉ hóa thành hai từ đơn giản.

"Ba ơi, uống nước đi. Uống xong sẽ không đau nữa." Thấy ba Bân của nó không khỏe, Bính Bính lê đôi chân ngắn ngủn rót một li nước ấm giúp Lệ Hàn Bân.

"Cảm ơn Bính Bính." Lệ Hàn Bân dịu dàng xoa khuôn mặt nhỏ của con trai, nhận lấy li nước trong tay con, nhẹ nhàng uống một ngụm.

"Ba ơi, Khiếu Khiếu thổi phù phù cho ba nha." Khiếu Khiếu đứng bên cạnh giúp Lệ Hàn Bân chậm rãi vuốt ngực, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng phát ra tiếng 'phù phù', dáng vẻ nghiêm túc khiến người ta không khỏi bật cười.

Lệ Hàn Bân kéo bàn tay mũm mĩm của Khiếu Khiếu, nhẹ nhàng đặt lên bụng mình, mở lời: "Anh Khiếu Khiếu chào em đi này!"

Khiếu Khiếu rút tay ra giống như bị điện giật, có chút buồn rầu, nói: "Con không muốn chào em đâu."

Lệ Hàn Bân trợn tròn mắt, khó hiểu nhìn con trai, hỏi: "Hả? Tại sao thế? Không phải Khiếu Khiếu muốn ba sinh em bé cho các con nhất sao?"

"Con..." Khiếu Khiếu buồn rầu ngẩng thẳng đầu, ấp úng cả buổi mới nói ra được một từ.

"Ba ơi, con không hỏi em trai nữa." Bính Bính bước lên giải vây cho Khiếu Khiếu: "Bây giờ bọn con ghét em bé lắm. Tại vì có em bé rồi, cha không chơi với bọn con nữa."

Nghe thấy lời con trai nói, Mẫn Hướng Hàng và Lệ Hàn Bân nhìn nhau bật cười. Hai thằng nhóc con này ganh tị cũng ghê thật.

Lệ Hàn Bân giang cánh tay ôm hai con vào lòng, hôn một cái lên đầu từng đứa, mỉm cười nói: "Dạo này ba không khỏe, lơ là Bính Bính và Khiếu Khiếu ba yêu nhất. Các con đừng giận ba với em bé, được không nào?"

Bọn trẻ sớm đã bị hành động thân thiết vừa rồi của Lệ Hàn Bân làm quên hết buồn bực, Bính Bính ưỡn ngực nói: "Con là anh hai, con không giận em bé đâu!"

Khiếu Khiếu dùng bàn tay mũm mĩm xoa vòng quanh bụng cha, miệng đầy lí lẽ: "Em bé, anh là anh ba, hê hê, chào em nah..."

"Con cũng muốn chào em bé." Bàn tay nhỏ của Bính Bính không khống chế được lực, ấn một cái lên phần bụng phồng lên.

Lệ Hàn Bân khẽ rít một tiếng, sắc mặt tái nhợt càng lúc càng có chút khó coi, chỉ có nụ cười dịu dàng là vẫn bình thản như cũ.

"Hai thằng nhóc này, các con làm đau ba Bân với em bé rồi kìa!" Thấy bộ dáng người yêu đang cố gắng chịu đựng, Mẫn Hướng Hàng nhìn thấy tất cả, lập tức bồng Bính Bính và Khiếu Khiếu trở về chỗ ngồi.

"Hàng... em... không sao." Lệ Hàn Bân xoa xoa bụng, chậm rãi lắc đầu.

"Em đó, đúng là một tên ngốc." Mẫn Hướng Hàng nhẹ gõ một cái lên đầu Lệ Hàn Bân, ngữ khí tràn dầy dịu dàng và thương yêu.

"Ha ha ha ha ha..." Tiếng cười vui vẻ kì lạ của bọn trẻ vang lên trên bàn ăn.

"Các con cười gì mà cười, còn không mau ăn đi!" Mẫn Hướng Hàng ngượng ngùng tằng hắng một tiếng, nghiêm túc nói với Bính Bính và Khiếu Khiếu, trong lời nói đã không còn dịu dàng như khi nãy: "Ăn không nói chuyện, ngủ không nói chuyện. Các con phải làm gương cho em bé, có biết chưa?"

Hai nhóc con mím môi gật đầu, cầm lại muỗng, múc từng miếng ăn vào.

"Hàng, anh đỡ em lên lầu nghỉ ngơi đi." Nhìn bọn trẻ không còn làm mình làm mẩy nữa, Lệ Hàn Bân khẽ cười một cái, chống tay lên mặt ghế chậm rãi đứng dậy.

"Hàn Bân, mình đổi cách khác để lên lầu đi."

Mẫn Hướng Hàng nói xong, lập tức khom người, cẩn thận bế ngang Lệ Hàn Bân lên, vững vàng tiến về phòng ngủ trên lầu hai.

"Wow── ba ngầu quá! Bế được cha với em bé luôn! Ha ha..."

"Ha ha, ba Bân xấu hổ rùi kìa. Lớn như vậy rồi còn đòi ba Hàng bế."

Phía sau hai chồng chồng lại một lần nữa vang lên tiếng cười của bọn trẻ khanh khách như tiếng chuông, trong trẻo như thanh âm tự nhiên...