"Khải bẩm hoàng thượng, hoàng vệ quân Quách Đào, Triệu Cương, Lý Nguyên, Vương Mãnh, Chu Phong năm vị phó tướng đang chờ yết kiến!" Bên ngoài thư phòng vang lên tiếng Tiểu Thuận Tử bẩm báo.
Lúc này trong thư phòng, hoàng hậu mỹ lệ và hiền phi kiều diễm đang tại thân dưới của Diệp Phong hầu hạ, đôi môi anh đào ngậm tiểu đệ đệ của hắn, tận tình phục vụ.
"Hoàng thượng, dừng lại đi nha, nếu để ngoại nhân nhìn thấy, bọn thiếp chẳng còn mặt mũi nào gặp người khác đó." Hoàng hậu Hứa Lâm và Hiền phi Liễu Nhược Yên nghe thấy trước sau dừng lại, thân hình vẫn quỳ dưới hạ thể của hắn, ngẩng đầu nhìn, nhẹ giọng cầu khẩn.
"Ách…mấy tên gia hoả này thật biết chọn thời gian đến ha. Nhược Yên, nàng hãy đứng dậy đi, cùng trẫm gặp bọn họ. Ah!, tiếp tục, tiếp tục, Lâm nhi, đừng dừng lại, nàng yên tâm nha, núp dưới khăn bàn này, không ai thấy nàng được đâu, trẫm sao có thể để lão bà của mình bị mắc cỡ trước mặt ngoại nhân!".
Dưới sự hầu hạ của hoàng hậu mỹ lệ và Hiền phi kiều diễm làm cho lưu manh hoàng đế sảng khoái muốn bộc phát, dù cho trời có sập hắn cũng không thể bỏ qua sự sung sướng này. Lúc này Diệp Phong kêu Hiền phi đứng dậy bên trái hắn, mỉm cười an ủi hoàng hậu tiếp tục phục thị hắn tiêu hồn một phen, hướng ra ngoài cửa nói : "Cho bọn họ tiến vào!"
"Tuân lệnh!" Ngoài thư phòng Tiểu Thuận Tử lĩnh mệnh, đẩy cửa thư phòng, để cho năm tên phó tướng hoàng vệ quân tiến vào.
"Chúng thần tham kiến hoàng thượng, tham kiến Hiền phi!" Năm tên phó tướng sau khi tiến vào thư phòng, nhìn thấy sau trác án ( bàn dành cho hoàng thượng) là hoàng thượng và hiền phi, lập tức quỳ xuống thi lễ.
Hoàng hậu Hứa Lâm lập tức cảm thấy khẩn trương, khẩu ngọc (miệng đẹp) đang chứa tiểu đệ đệ của Diệp Phong không dám phát ra âm thanh gì, sợ ngoại nhân biết được hình dáng và cử động phóng đãng của nàng hiện giờ.
"Bình thân!" Diệp Phong hạ thể hưởng thụ sự hầu hạ của hoàng hậu, khoát tay bảo năm tên phó tướng đứng dậy. Hắn cười đề cập đến chuyện chính: "Sáng nay tảo triều, trẫm đã tuyên bố tự mình sẽ nắm giữ toàn bộ Hoàng vệ quân, các khanh đều đã biết rồi chứ?".
"Khởi bẩm hoàng thượng, chúng thần đều đã nghe nói!" Năm tên phó tướng đồng thanh trả lời.
Diệp Phong nhìn chăm chú vào ánh mắt và sắc mặt của năm tên phó tướng: "Các khanh đều đã biết, vậy trẫm cũng không cần nhiều lời, các khanh năm người cùng với binh lính của mình đều sẽ do trẫm đích thân điều khiển, không được tự ý điều động Hoàng vệ quân, người nào kháng lệnh trẫm sẽ trừng trị thích đáng, các khanh đều hiểu chứ?".
"Hiểu rõ!" Năm tên phó tướng nghe xong lộ ra sắc mặt khác nhau, trước sau cao giọng lỉnh mệnh.
Diệp Phong nhìn phản ứng của bọn hắn, ngẫm nghĩ trong tâm, mỉm cười gật đầu: "Tốt. Rất tốt, chỉ cần các khanh trung thành ra sức vì trẫm, trẫm tuyệt đối sẽ không bạc đãi các khanh, cách khanh hãy lui xuống đi!".
"Chúng thần xin cáo lui!" Năm tên phó tướng lĩnh mệnh thi lễ cáo lui.
Dưới trác án, hoàng hậu Hứa Lâm rốt cục cũng thở phào nhẹ nhỏm, buông tiểu đệ đệ của Diệp Phong ra, cuống quít thở gấp, môi anh đào và chiếc lưỡi thơm có chút cảm giác tê dại.
"Hoàng hậu thật sự tâm đầu ý hợp với hắn…" Liễu Nhược Yên nhìn thấy, không khỏi suy nghĩ chẳng biết Diệp Phong đã bắt đầu sủng ái hoàng hậu bao lâu rồi, nhìn hoàng hậu tại hạ thể của hắn quỳ gối thở dốc, hình dáng thật mê người, rất khó giải thích được hoàng hậu như thế này lại theo tên giả hoàng đế này!
"Hô! Lâm nhi, nàng thật là hão bảo bối của ta!" Diệp Phong nhìn hình dáng dụ nhân của hoàng hậu đang thở gấp mệt mỏi, sủng ái ôm chặt nàng vào ngực, âu yếm hôn một cái.
"Chỉ cần hoàng thượng cảm thấy cao hứng là thần thiếp đã mãn nguyện rồi…" Hoàng hậu ngồi ở trên đùi của hắn, đôi ngọc thủ ôm chặt, tựa người trước ngực hắn ngượng ngùng đáp nhẹ, liếc nhìn bất hảo sang Hiền phi đang đứng bên trái.
"Ha ha ha. Trẫm có được hiền thê như Lâm nhi, quả thật là tam sinh hữu hạnh!" Diệp Phong nghe vậy thì nghĩ đến bảo bối Lộ Lộ ở nơi Tây Hải xa xôi, cao hứng cười to nói.
Hắn nhìn vị Hiền phi tinh thông thiên cơ bí thuật đang đứng bên trái, đối với việc quan sát lời nói và sắc mặt mọi người thực sự có tài năng, ngẫm nghĩ hỏi: "Nhược Yên, trẫm vừa rồi nói chuyện với năm người bọn chúng, vẻ mặt của chúng chắc nàng cũng thấy được!"
"Ân, thần thiếp đã nhận thấy." Liễu Nhược Yên là nữ tử thông minh, nghe Diệp Phong hỏi liền thấu hiểu ý tứ của hắn.
Nàng nhẹ nhàng phân tích: "Năm vị phó tướng Hoàng vệ quân này đều có danh tiếng tại đế đô, có điều giữa bọn họ chỉ bằng mặt không bằng lòng. Trong đó ba người Triệu Cương, Lý Nguyên, Chu Phong đều là thân tín của Lý Nghị nguyên soái, một tay đề bạt. Còn lại hai người Quách Đào và Vương Mãnh có được chức vụ như ngày nay đều là do công lao của họ tự giành được, đối với đế quốc một lòng trung thành, không nhịn được ba người Triệu, Lý, Chu dựa vào quan hệ thân thích mà được quyền thế, bình thường đều có nảy sinh tranh chấp. Hoàng thượng muốn nắm giữ hoàn toàn hoàng vệ quân, ngài phải trọng dụng hai vị Quách Đào và Vương Mãnh, dần loại bỏ ba người kia đi!"
Thần Châu đế quốc đặt nặng quan điểm "nam nữ thụ thụ bất thân" làm đầu, Liễu Nhược Yên hiện tại là nữ nô của tên lưu manh hoàng đế, không chỉ bị hắn khi phụ hôn qua nhẹ nhàng mà bản thân đã hưởng sự sủng ái của hắn, căn bản nàng sẽ không có ý nghĩ tìm đến nam nhân khác. Huống chi gia thế và quyền hành của Diệp Phong thật to lớn, đối với gia tộc nàng cũng là sự nương tựa vững chắc, vì vậy khi nghe Diệp Phong hướng đến hỏi, nàng tự nhiên sẽ không giấu diếm điều gì.
"Ha ha, nói thật hay, nói thật hay, cùng với ái phi xinh đẹp thông minh như nàng bàn chuyện chính sự thật là sảng khoái!" Từ ánh mắt của năm tên phó tướng, hắn cũng đã đoán được đại khái, nay nghe Nhược Yên giải thích thêm, hắn không nhịn được cao hứng cười to, đem vị Hiền phi đang đứng kế bên ôm vào lồng ngực, ôn nhu hỏi: "Ái phi, nàng nói nếu trẫm muốn nắm giữ hoàn toàn đế quốc thì nên làm gì bây giờ?"
Liễu Nhược Yên ngồi trên đùi của hắn, đối diện với hoàng hậu, ngẫm nghĩ đáp: "Hiện giờ giữa hoàng thượng, hoàng hậu và thần thiếp có hai mối quan hệ, chúng ta có thể bí mật liên hợp với Hứa thừa tướng cùng Định Đông Vương phụ thân của thiếp, tạo áp lực lên hai vây cánh của nguyên soái và thái hậu, loại bỏ dần các trọng thần có chức vụ cao của họ. Trước mắt nguyên soái Lý Nghị là người ngang ngược nhất, hoàng thượng có thể xuống tay với lão đầu tiên!"
"Ai da, cái loại sự tình tranh giành quyền lực này nói thì dễ, đến khi giải quyết thì thật phiền phức, một khi quan hệ đến quyền lực và ích lợi, hai vị nhạc phụ tương lai sẽ không dễ dàng từ bỏ… Bất quá chờ khi bảo bối mỹ nhân ngư của ta đến, có thêm tư lược đoàn và binh lực của tây hải tộc nhân, khi đó bọn họ đối với ta không khách khí cũng không được."
Tể tướng và Định Đông vương vì quyền thế gia tộc của mình mà không tiếc cho hoàng hậu cùng Hiền phi vào cung làm nội ứng, bọn họ đối với dục vọng của mình lớn như thế nào cũng có thể tưởng tượng được.
Diệp Phong lúc này trái ôm phải ấp, đôi thủ trư tại nhục đồn phong mãn đầy đặn của các nàng nhẹ nhàng sờ nắn, trầm tư suy nghĩ, cất tiếng hỏi: "Ái phi nói rất có lý, đối với việc bọn Nam man và loạn quân phương bắc, nàng có suy nghĩ gì ko?".
"Loạn quân ở phương bắc cơ bản chỉ là bọn người ô hợp, nguyên nhân bọn họ có thể quật khởi nghĩa, đều là do An Bắc Vương tuổi cao mang bệnh, dẫn đến con cái tranh quyền. Nếu hoàng thượng không an tâm, thần thiếp nguyện thảo một phong thư kèm thánh chỉ gửi cho phụ thân Định Đông Vương lãnh binh đi dẹp loạn. Còn về bọn Nam man, thần thiếp nghĩ chuyện này tuyệt đối không đơn giản, nhất định còn có điều ẩn dấu phía sau, hoàng thượng có thể làm như vậy…như vậy…".
Hiền phi Liễu Nhược Yên thông minh đương nhiên hiểu được trong lòng hoàng thượng còn cố kị dục vọng quyền lực của tể tướng và phụ thân mình, nên không nói ngay mà để hắn trầm tư suy nghĩ một lúc rồi mới chính sắc nói lên kế hoạch của mình.
Khác xa với lời đồn đãi bên ngoài, Liễu Nhược Yên tiến nhập hoàng cung không phải tất cả đều do chủ ý của Định Đông vương, mà là nàng vì nghĩ đến phụ thân mình hằng ngày buồn rầu lo lắng về sự suy bại vị thế của gia tộc, nên tự nguyện tỏ vẻ nguyện ý tiến cung. Tại Liễu phủ, vị hiền phi này nổi danh là một nữ nhân tinh thông, lời nói rất có trọng lượng.
"Ân, ái phi nàng nói có lý. Nghe như nàng vừa nói, Nam man đế quốc quả thật không đơn giản như bên ngoài. Trẫm phải tới đại doanh Hoàng vệ quân để kiểm tra một phen, sau khi nghe lời ái phi phân ưu giải tỏa lo lắng, trẫm liền có thể rãnh rỗi hưởng thụ hai nàng một phen, ha ha ha…".
Lưu manh hoàng đế nghe xong kế hoạch của Liễu Nhược Yên, không ngăn được cao hứng cười to, ôn nhu ôm lấy hoàng hậu và hoàng phi, không nhịn được hôn hai nàng, trong chốc lát dâm tính đại phát, để nhị nữ quỳ tại hạ thể của hắn tiếp tục phục thị, cuối cùng bộc phất tất cả tinh hoa vào trong miệng ấm áp của hoàng hậu.
Phát tiết xong dục hỏa, Diệp Phong tạm thời thu lại ý nghĩ tiêu hồn với nhị nữ trên giường, đối mặt với nhị nữ nói: "Lâm nhi, Nhược Yên, các nàng đi tìm nam trang thay vào, trẫm muốn kiểm tra Hoàng vệ quân, nhân tiện dẫn hai nàng xuất cung du ngoạn luôn!"
"A!, thật sao hoàng thượng? Ngài muốn dẫn bọn thiếp xuất cung du ngoạn hả?" Ôn nhu hoàng hậu và Hiền phi tinh minh nghe vậy sắc mặt không nén nỗi vẻ kinh ngạc.
Tại Thần Châu đế quốc quy củ rất nghiêm khắc, kể cả hoàng hậu và tất cả phi tần trong đại nội hoàng cung đều không được tự tiện xuất cung. Từ lúc tiến vào hoàng cung đã như đặt chân vào phòng giam xa hoa lộng lẫy. Lúc này trong thâm cung nghe được hoàng thượng muốn dẫn các nàng xuất cung du ngoạn, hiển nhiên nhị nữ đều cảm thấy cao hứng!
"Ha ha, xem các nàng thật sự cao hứng, trẫm thân là quốc quân chi chủ, một việc nhỏ này chẳng lẽ không làm cho lão bà của mình được sao? Các nàng nhanh thay nam trang đi, mỹ nhân như hai nàng mà giữ nguyên xuất cung, bảo đảm nam nhân trên đường đều sẽ điên đảo thần hồn. Sau này có thời gian, trẫm sẽ thường xuyên cùng các nàng xuất cung du ngoạn, hai nàng không phải suốt ngày ở trong thâm cung buồn chán!" Diệp Phong nhìn nhị nữ vẻ mặt cao hứng, chực cười gật đầu nói.
"Tạ ơn hoàng thượng!" Hứa Lâm và Liễu Nhược Yên nghe thấy Diệp Phong sau này sẽ thường xuyên dẫn các nàng xuất cung du ngoạn, lập tức cao hứng thi lễ đáp tạ, sau đó rời khỏi thư phòng thay nam trang. Diệp Phong cũng được cung nữ hầu hạ thay đổi bộ y phục màu tím. Bạn đang đọc truyện tại doctruyen.me - http://thegioitruyen.com
Đông hải Thần Châu đại lục cùng với Tây hải nam bắc đại lục, khoảng cách xa xôi, thời gian vì thế cũng bất đồng, so với nơi ở của Diệp Phong lúc này là ban ngày, thì tại Tây hải, chư vị giai nhân của hắn đang chìm vào mộng điệp.
Đêm khuya lặng lẽ, tại phủ đệ lĩnh chủ Phong Diệp thành, trong phòng ngủ xa hoa, ngũ nữ Lộ Lộ, Nguyệt Nhi, Mộng Hương, Tĩnh Hương, Liên Na đang cùng một chổ say giấc nồng, hằng ngày hầu tử lưu manh tiểu Hắc đều làm nũng quấn quít lấy các nàng ở trên giường, đột nhiên nó kêu lên một tiếng, trợn mắt đứng ở đầu giường, nhìn đối diện cửa phòng đang có một dực nhân bạch y anh tuấn, kinh hãi cuống quít kêu to.
"Tiểu Hắc, nửa đêm rồi ngươi còn kêu loạn gì vậy!" Lộ Lộ ngũ nữ nghe tiếng kêu của tiểu Hắc đều đã bừng tỉnh, Liên Na nữ vương bực mình đầu tiên mở miệng.
Ngay khi các nàng vừa dứt lời, đối diện cửa phòng, dực nhân anh tuấn đột nhiên phất đôi cánh chim, hướng ngũ nữ lao tới, làm cho các nàng đều chấn động. Ngũ nữ lúc này nội y dính sát thân thể mềm mại, muốn đứng dậy nghênh địch, bất quá tên dực nhân này tốc độ quá biến thái, cơ hồ trong nháy mắt đã xuất hiện trước các nàng, căn bản không cho ngũ nữ phản kích, phóng tới vô số trảo ảnh!
"Chi!"
"Vút!"
Ngay lúc ngũ nữ sắp bị trảo ảnh chạm tới, tiểu Hắc nộ kêu một tiếng, trong nháy mắt nhảy vào phạm vi công kích của dực nhân anh tuấn, hai quyền nện lên ngực trái của hắn.
"Oanh!" Một kích thành công, dực nhân anh tuấn bị lưỡng quyền làm cho chấn động tê dại, văng tới vách tường nơi đầu giường.
"Ngươi là ai? Đêm khuya dám xâm nhập vào Phong Diệp thành" Hồng mang lóe lên chói mắt, thừa dịp tiểu Hắc đánh lui dực nhân anh tuấn, Mộng Hinh nhan chóng lấy ra Liệt Diễm sáo trang tổ hợp, kiếm xuất tại trước Lộ Lộ tứ nữ bảo vệ, kinh hãi nhìn dực nhân, khẽ chất vấn!
Cùng lúc đó, bại hoại Khải Đặc, Ai Đức, và Lạp Phi Nhĩ, Thánh Ma nghe được tiếng hét chói tai của tiểu Hắc, cùng với Tư Lược đoàn thành viên, hướng phòng đoàn trưởng lao tới.
"Thật không ngờ ta đường đường là bạch vũ dực vương Lạc Địch, lại bị thất thế trước một quyền của Kỵ Linh Hầu. Ha! Người dưới tay tên Lôi Ân - Pháp Lôi Nhĩ quả nhiên đều cổ quái khiến ta ngạc nhiên. Đáng tiếc không thể mang theo người thường thuấn di, nếu không làm gì phải tổn hao năng lượng đến như vậy!"
Bạch vũ dực vương Lạc Địch đưa tay phải xoa chỗ đau trước ngực, mắt thây Mộng Hinh mặc Liệt Diễm sáo trang cùng tiểu Hắc đang tiến về phía hắn, đồng thời tai nghe tiếng bước chân của thành viên Tư Lược đoàn đang tiến tới, trong lòng chỉ còn cười khổ một tiếng, hóa thành đạo bạch quang, trong nháy mắt biến mất vô tung. Lộ Lộ ngũ nữ và tiểu Hắc trợn mắt há miệng, giật mình kinh ngạc.