Cửa kính ôtô dần dần kéo lên, bóng dáng của Vaclav cũng dần biết mất ở phía sau. Tạ Cảnh Nghị điều chỉnh máy sưởi trong xe lên cao, khăn choàng cổ cũng cởi ra vất cho Hạ Trân Dao.
“Cầm lấy, khăn bị cô chạm vào rồi, bẩn!”
Hạ Trân Dao âm thầm bĩu môi, thầm nghĩ: Người anh cũng bị tôi chạm vào rồi, không phải cũng định “ném” cho tôi đấy chứ?
Cô ôm mặt, cố tình tỏ ra xấu hổ nhìn hắn, trong lòng lại miễn cưỡng nghĩ: Mặc dù không thích anh nhưng nếu là thân thể thì… tôi miễn cưỡng nhận vậy!
Tạ Cảnh Nghị liếc mắt nhìn Hạ Trân Dao lại bắt gặp ánh mắt không mấy đúng đắn của cô, nhưng qua ánh mắt ấy của hắn cô cũng thấy rõ bốn chữ: Không biết xấu hổ!
“Thu lại ánh mắt bất chính của cô đi!” - Tạ Cảnh Nghị lạnh giọng cảnh cáo.
Hạ Trân Dao không không liếc nhìn hắn nữa, cô tựa đầu ra sau ghế suy nghĩ về buổi triển lãm tranh vừa rồi. Tại sao lại hại cô, hai người bọn họ chỉ gặp mặt chưa quá 3 lần! Càng nghĩ cô lại càng cảm thấy rối như tơ vò…
“Địa chỉ nhà!”
Nghe Tạ Cảnh Nghị nói vậy thì cô mới biết rằng vừa rồi quên chưa nói địa chỉ cho anh.
Khi vừa đến nơi, Hạ Trân Dao còn chưa kịp nói lời cảm ơn hay chào tạm biệt thì hắn đã lái xe vụt đi. Cô ôm theo hai chiếc khăn choàng cổ bước vào nhà. Mẹ cô thấy cô về sớm nên bất ngờ:
“Con gái xinh đẹp của mẹ, tại sao lại về sớm như vậy? Đã xảy ra chuyện gì rồi?”
“Con thấy trong người hơi mệt, có lẽ là bị cảm lạnh!”
Diệp Lâm Yên thương xót con gái, bà giục cô lên lầu, còn mình ở dưới bếp nấu trà gừng và pha thuốc cho cô.
“Uống rồi nghỉ ngơi đi!”
“Mẹ, mẹ bị sốt hả? Sao hôm nay mẹ dịu dàng quá vậy?’’
“Bị ốm đến ấm đầu rồi à? Ngày nào không chọc mẹ là không chịu được có phải không? Đợi con khỏi bệnh, mẹ cho biết tay!”
Hạ Trân Dao một hơi uống hết ly trà gừng ấm nóng. Cô nằm xuống giường, dần dần chìm vào giấc ngủ. Thấy cô đã ngủ, Diệp Lâm Yên đóng cửa đi ra ngoài.
Dạo này, bệnh của bà đã đỡ hơn nhiều. Tinh thần phấn chấn, sắc mặt hồng hào, dù có nhìn cũng chẳng ai đoán ra bà bị bệnh. Bà chỉ âm thầm ngồi trong phòng đếm từng ngày còn lại của mình…
***************
Sáng ngày hôm sau.
Hoàng Hải Lưu từ tối ngày hôm qua đã nhận được tin nhắn xin nghỉ của cô. Khi đến văn phòng, anh ta báo lại cho Tạ Cảnh Nghị.
“Ông chủ, cô Hạ hôm nay xin nghỉ bệnh.”
“Cậu ra ngoài đi, tiện đi sắp xếp công việc cho Tạ Tư Vũ, đừng để nó có thời gian rảnh rỗi!”
Báo cáo xong công việc, Hoàng Hải Lưu đi ra ngoài, cẩn thận đóng cửa phòng làm việc của Tạ Cảnh Nghị lại.
Khi xuống phòng kinh doanh, không khí trong phòng có chút nháo nhào. Mấy cô nữ nhân viên nhìn Tạ Tư Vũ mà hò hét inh ỏi. Bọn họ đánh giá nhan sắc của Tạ Tư Vũ chỉ đứng sau ông chủ của bọn họ mà thôi.
Tạ Tư Vũ rất tận hưởng sự đón tiếp nồng nhiệt này của nữ nhân viên. Khi nghe nói có nhân viên nam đẹp trai mới đến, mấy văn phòng bên cạnh cũng phải đến góp vui, tất cả nháo nhào hết lên hệt như chim vỡ tổ vậy. Nhưng khi Hoàng Hải Lưu xuất hiện, cả đám người tụ 5 tụ 7 sợ hãi nhìn nhau, vội vàng trở về chỗ làm việc.
“Còn không mau làm việc đàng hoàng! Hay là muốn xuống phòng tài vụ để quyết toán lương?”
Cả văn phòng lập tức chìm vào im lặng, chỉ còn lại những âm thanh lật giấy sột soạt, tiếng lạch cạch của gõ bàn phím.
Hoàng Hải Lưu tiến lại chỗ của Tạ Tư Vũ, anh ta đặt lên bàn của Tạ Tư Vũ một chồng tài liệu dày cộp.
“Đây là khối lượng công việc cậu cần hoàn thiện trong ngày hôm nay! Đây là chỉ thị của cấp trên, cậu không thể từ chối.”
Sau khi phân chia công việc cho Tạ Tư Vũ, Hoàng Hải Lưu rời đi một cách hiên ngang. Giờ anh ta có thể cảm nhận được sự sung sướng khi chèn ép kẻ yếu hơn mình rồi. Mặc dù bị Tạ Cảnh Nghị hành cho ra bã nhưng anh ta cũng có thể trả thù lên người em trai của hắn.
Hoàng Hải Lưu không che giấu khỏi niềm vui trên gương mặt: “Haha!”
Khi Hoàng Hải Lưu đã rời đi, nữ nhân viên ngồi bên cạnh Tạ Tư Vũ đã lên tiếng an ủi:
“Cậu đừng buồn! Anh ta là vậy đó, bọn tôi đều gọi anh ta ‘Hoàng gâu gâu’ đó. Nếu công việc nhiều quá, tôi giúp cậu hoàn thành một ít!”
“Tôi nữa!”
“Để tui giúp cậu.”
Mấy cô nhân viên nữ tranh nhau giúp đỡ Tạ Tư Vũ. Anh ta cảm kích, hai mắt long lanh nhìn bọn họ: “Cảm ơn các chị! Em vừa đặt trà sữa cho phòng chúng ta rồi.”
“Trời ơi, em trai nhỏ đáng yêu quá!”
Mấy nhân viên nam làm lâu năm trong phòng nhịn không được mà nhìn Tạ Tư Vũ kinh bỉ: “Trà xanh. Lười nhác muốn dụ dỗ người khác làm việc cho chứ gì?’’
“Này, mấy anh không thấy cậu ấy là người mới à? Đừng có nặng lời như vậy chứ?”
Nhân viên nam kia lập tức phản bác lại: “Cô Cố trước nay nổi tiếng là người phân rõ phải trái mà, sao cô lại có thể như thế hả?”
“Anh không được như cậu ấy nên ghen tị đúng không?”
Tạ Tư Vũ rất tận hưởng sự che chở của mấy chị gái trong văn phòng. Ai bảo anh ta có gương mặt đẹp trai, lại còn biết dở thói trà xanh cơ chứ. Vừa đến đã đốn tim không biết bao nhiêu cô gái, thật không hổ danh là “nam thần sát gái” phải khổ luyện bao nam anh ta mới có được.