Lưu Manh Dụ Dỗ Vợ

Chương 33: Sao lại trừ lương tôi?




“Mời công chúa điện hạ theo chúng tôi!” - Tiểu thịt tươi hơi khom người, anh ta đưa cánh tay cho cô vịn vào bước đi. Chỉ bằng vài lời nịnh nọt của anh ta cô còn tưởng mình chính là công chúa tái sinh thật.

Hạ Trân Dao được hóa trang thành một cô công chúa điện hạ xinh đẹp, dáng người yểu điệu, mảnh mai có vẻ yếu đuối. Vaclav thì trở thành vị tướng quân hung ác, dáng người cao lớn, lạnh lùng không kém phần uy nghiêm. Hai người mang hai phong cách trái ngược nhau hoàn toàn nhưng khi đứng chung khung hình lại rất hợp.

Người chụp ảnh nhấn máy liên tục, chụp được không ít những bức ảnh đẹp, cả cô và Vaclav đều rất hài lòng.

Nhiều khách du lịch đi qua chỗ hai người chụp ảnh đều ngoái lại nhìn, có người còn cầm điện thoại để xin chụp hình cùng hai người. Mặc dù có chút ngại ngùng, nhưng cô vẫn đồng ý chụp ảnh cùng mọi người.

Một lúc lâu sau.

Hạ Trân Dao mặc lại bộ quần áo cũ bước ra khỏi hoành điếm, cô thở dài, không ngờ lại có nhiều người muốn cùng cô chụp chung như vậy.

Vaclav không rời mắt khỏi vài mấy tấm hình trên điện thoại, khoé vô thức cong lên. Hạ Trân Dao không biết cậu ta đang xem gì mà ngẩn ngơ đến thế, cô kiễng chân nhìn vào màn hình điện thoại của cậu ta. Vaclav hơi đẩy đầu cô ra, điện thoại cũng giơ cao hơn.

“Cậu không nên nhìn thì hơn.”

“Xì, ai thèm!” - Hạ Trân Dao bước đi thật nhanh, cô bỏ lại cậu ta ở phía sau.

Nhưng chỉ cần bước vài bước, Vaclav đã có thể đuổi kịp cô một cách dễ dàng.

“Cậu giận rồi sao? Mình mời cậu ăn trưa!”

“Ai rảnh rỗi mà giận cậu chứ! Lên xe đi! Nếu mình nói muốn ăn nhà hàng năm sao, ăn món đắt nhất thế giới cậu còn dám mời không?”

“Chỉ cần cậu thích là được!” - Vaclav sảng khoái đáp ứng yêu cầu của cô.

*************

Tạ Cảnh Nghị hiếm hoi mới có một ngày cuối tuần trong tháng mà không phải đi công tác. Từ sáng sớm, hắn đã pha một tách trà nóng ra phía sau vườn thưởng thức. Bước vào căn nhà gỗ, hắn mở tung cánh cửa sổ để giúp Duke đón ánh nắng mặt trời buổi sáng.

Bị cái lạnh lùa vào, con chim bất chợt rùng mình thức giấc.

Lạnh như này lấy đâu ra ánh mắt trời chứ? Duke đưa mắt nhìn người đàn ông đang ngồi trước mặt nó nhâm nhi tách trà nóng. Nó muốn oán trách người đàn ông lưu manh trước mặt nhưng không có cách nào mở miệng. Ai bảo nó sinh ra trong hình hài con chim chứ, đây vốn là số phận của nó.

Một lúc sau.

Tạ Cảnh Nghị trở về căn biệt thự, tâm tình vô cùng tốt. Tạ Tư Vũ vừa chạy bộ trong phòng thể hình ra cũng nhận ra sắc mặt anh trai hôm nay rất tốt.

“Anh vừa đi đâu vậy?’’

“Đi dạo sau vườn.”

Tạ Tư Vũ thấy hắn cầm áo khoác lên, nhịn không được tò mò mà hỏi: “Anh định ra ngoài à?”

“Ừ! Tham dự buổi triển lãm tranh của con gái đối tác.’’

Nghe đến hai chữ “con gái” Tạ Tư Vũ dùng ánh mắt sáng rực nhìn theo anh trai. Anh ta tự nhéo mình, anh ta không có nghe nhầm mà. Tạ Tư Vũ đứng ở cầu thang ngóng theo bóng dáng của Tạ Cảnh Nghị.

“Phải đi theo xem mới được.” - Tạ Tư Vũ dùng tốc biến, sửa soạn tối giản nhất có thể rồi bám theo anh trai.

Chiếc xe của Tạ Cảnh Nghị rất nổi bật, đây là dòng xe phiên bản giới hạn, muốn gặp được chiếc thứ hai rất khó. Tạ Tư Vũ chẳng mất bao lâu đã bám theo được hắn.

Phòng triển lãm tranh được đặt tại một vị trí đắc địa. Muốn vào phòng triển lãm tranh phải đi qua một lớp an ninh nghiêm ngặt, vệ an yêu cầu kiểm tra thư mời. Tạ Tư Vũ không có thư mời nên chỉ có thể lùi xe ra xa. Anh ta ngồi trong xe cách đó không quá xa rồi dùng ống nhòm nhìn chằm chằm vào tòa nhà triển lãm tranh.

Kể từ lúc Tạ Cảnh Nghị vào, Tạ Tư Vũ cũng chẳng thấy có bất kỳ ai đến nữa. Anh ta nhìn cánh cửa lớn được vệ an vây kín mà lắc đầu, “Tôi chưa từng thấy một triển lãm nào nhàm chán như này! Vệ an thuê rõ nhiều mà chẳng có mấy ai.”

Tạ Cảnh Nghị dễ dàng đi qua cổng an ninh, hắn đi vào bên trong phòng tranh nhưng lại chẳng có bất kỳ ai. Cateline thấy hắn đến đúng giờ hẹn trên thư mời thì ngượng ngùng giải thích:

“Xin lỗi anh Tạ! Thật ngại quá. Thời gian buổi triển lãm đã đổi sang buổi chiều do bức tranh đặc biệt nhất của bên tôi đang trên đường vận chuyển tới đây gặp sự cố. Tôi đã thông báo đến tất cả mọi người… anh không nhận được sao?’’

Tạ Cảnh Nghị không đáp lời. Hắn xuất hiện ở đây vào lúc này đã thay cho câu trả lời của hắn. Hắn lạnh mặt lấy điện thoại soạn một dòng tin nhắn gửi đi.

Hoàng Hải Lưu bình minh lúc gần trưa thì nhận được tin nhắn của ông chủ. Mặt anh ta méo mó như vừa nhận được bản án tử hình vậy.

“Sao lại trừ lương tôi chứ? Tên tư bản vô lại, hở tí lại trừ lương! Tôi chọc giận anh hả? ” - Hoàng Hải Lưu chỉ dám chửi qua màn hình điện thoại.

Anh ta vô duyên vô cớ đã bị trừ nửa tháng lương, trong lòng uất ức đến nỗi không thể chìm vào giấc ngủ.