Hoàng Hải Lưu đưa cô đến buổi tiệc trong giới doanh nhân. Bữa tiệc được tổ chức ở khu biệt thự nằm cạnh bờ biển. Nơi này nằm rất xa khu trung tâm thành phố, phải quá giờ trưa Hạ Trân Dao mới tới nơi. Mà tiệc chính lại diễn ra vào chiều tối, Hoàng Hải Lưu chỉ đành sắp xếp cho cô một phòng ở khách sạn gần đấy. Dù sao, với thân phận của Hạ Trân Dao cũng không thích hợp đến biệt thự của đối tác làm ăn.
“Cô ở tạm khách sạn với Duke đến chiều tối nhé! Buổi chiều tôi sẽ đến đón cô đến bữa tiệc. Cần gì cô cứ gọi lễ tân.”
“Được được! Anh mà kêu tôi ở lại đây hai ba hôm nữa tôi cũng chịu.”
Hạ Trân Dao cũng chẳng mấy bận tâm đến việc bản thân sẽ ở đâu. Được ở phòng khách sạn vip, đứng ở ban công cũng có thể ngắm nhìn bãi biển xanh xinh đẹp, Hạ Trân Dao còn cảm thấy mình đây là đang đi nghỉ dưỡng.
Cô đứng tạo dáng ở ban công, hướng camera lấy góc rộng, Hạ Trân Dao chụp được rất nhiều bức hình đẹp. Cô còn không quên kéo con chim nhỏ lười nhác trong lồng dậy chụp ảnh cùng mình.
“Ngu Ngốc, mày cùng tao chụp một kiểu ảnh kỉ niệm!”
Duke lúc đầu không thích, nó rúc chặt ở trong lồng, phải đợi Hạ Trân Dao cưỡng chế kéo nó ra. Cô đặt con chim nhỏ trên vai rồi tạo dáng chụp ảnh.
Nhưng khi xem lại những bức ảnh vừa chụp, Hạ Trân Dao không thấy Duke đậu trên vai cô mà nó đậu trên đầu cô. Ảnh rất đẹp, cô cũng lười xoá đi mà đăng hết lên trang cá nhân của mình. Ảnh vừa đăng lên đã thu lại tương tác khủng, đa phần đều là bạn bè thân thiết hỏi thăm.
“Biển đẹp quá, người cũng đẹp!’’ - Cậu bạn người Nga này là bạn học đại học của cô.
Hạ Trân Dao thân thiết trả lời lại: “Cảnh đẹp, chỉ tiếc là người chưa đẹp thôi.” Cô thả kèm một chiếc meme tủi thân.
Cậu bạn ngay lập tức trả lời lại bình luận của cô: “Không cho phép cô gái xinh đẹp tự ti, mình sắp tới sẽ có chuyến công tác đến nước cậu, mong sẽ được gặp cậu.”
Trong bình luận rất có nhiều người khen ngợi. Hạ Trân Dao trả lời từng người một để giết thời gian.
Khi cô vừa buông điện thoại xuống thì tiếng chuông điện thoại lại vang lên. Là Lý Tuệ Anh gọi đến.
“Mình nghe nè!”
“Hạ Trân Dao, mình vừa thấy bài đăng của cậu, cậu đang ở biển Vô Cực đúng không? Suýt nữa là mình có thể gặp được cậu đấy!” - Lý Tuệ Anh kích động nói một tràng dài.
Cô cũng chưa kịp hiểu gì thì Lý Tuệ Anh đã giải thích cho cô hiểu: “Anh trai mình vốn định dẫn mình đến đó chơi, tiện để bàn chuyện làm ăn. Nhưng mình vẫn đang bị cấm túc không thể đi được, nếu không mình có thể gặp cậu tại đó rồi. Giờ chỉ có mỗi anh trai mình ở đó thôi, cậu có gặp được anh ấy không?”
Hạ Trân Dao thở dài trong vẻ tiếc nuối, cô nói: “Vẫn nên để khi khác, chúng ta sẽ đi chơi một bữa đã đời! Mình sẽ thuê thêm chục anh cao to, 6 múi biểu diễn điệu nhảy Hawaii cho cậu có được không?”
Lý Tuệ Anh cười sảng khoái, cô nàng nhất trí ngay lập tức: “Đúng đúng! Trai đẹp vẫn luôn là chấp niệm của cuộc đời mình… Mà cậu mới thay đổi phong cách à?”
“Không hợp với mình hả?”
“Đẹp, xuất sắc. Nhiều tên đàn ông bình luận ảnh cậu khen cậu quá trời quá đất luôn đó! Có phải cậu định lén lút kết thúc hành trình độc thân mà không cho mình biết không?”
Hạ Trân Dao bật cười thành tiếng: “Cậu nghĩ mình dễ thoát khỏi kiếp độc thân lắm à?’’
Hạ Trân Dao rảnh rỗi tán gẫu vô số chuyện trời đời dưới đất với cô bạn. Nói đến lúc gần chiều tối mà cả hai vẫn chưa hết chuyện để nói.
“Cốc cốc.”
“Đến giờ mình tăng ca rồi! Cúp máy đây!” - Hạ Trân Dao chào tạm biệt cô nàng rồi tắt máy. Cô mở cửa, Hoàng Hải Lưu đã diện vest rất sang trọng, khác hẳn với diện mạo thường ngày bị Tạ Cảnh Nghị hành cho ra bã.
“Tối nay cô sẽ là bạn đồng hành của tôi. Sẽ không có ai quá chú ý đến cô đâu, chỉ cần chăm sóc tốt cho Duke là được. Ông chủ cũng dặn, lồng chim quá cồng kềnh, không cần mang theo.’’
Hạ Trân Dao ngay lập tức đáp lời: “Tôi biết rồi! Chúng ta đi!”
Hạ Trân Dao chải chuốt lại bộ lông vàng óng của chú chim rồi đặt nó trong lòng bàn tay cô. Chú chim dễ dàng trà trộn vào trong bữa tiệc mà không có ai để ý đến.
Bữa tiệc được tổ chức ngoài trời, hoàng hôn nắng vàng một vùng trời, bờ biển yên tĩnh, từng ngọn sóng vỗ nhẹ vào bờ tạo nên không gian rực rỡ lại dịu dàng.
Những bóng đèn nhỏ treo quanh bữa tiệc bị gió thổi cho khẽ lay, không gian về tối lại càng thêm thơ mộng.
Tạ Cảnh Nghị đang đứng uống rượu với chủ nhân của bữa tiệc này. Hoàng Hải Lưu và cô mang Duke đến trao tận tay cho hắn.
Tạ Cảnh Nghị đón lấy chú chim mà vuốt ve bộ lông vàng óng của nó.
“Không nhìn ra ông chủ Tạ cũng có hứng thú nuôi chim!”
“Những lúc rảnh rỗi nuôi để giết thời gian, khiến ngài Martin chê cười rồi.” - Tạ Cảnh Nghị đáp lời ông ta.
Hai người họ nói chuyện hoàn toàn bằng tiếng Pháp nên Hạ Trân Dao chẳng thể hiểu được. Cô cũng biết rõ, nhiệm vụ của cô đến đây là hết. Hoàng Hải Lưu đang rất rảnh rỗi, anh ta liền kéo cô đi thử mấy món ngon ở đây:
“Đi theo tôi! Tôi giới thiệu mấy món ngon ở Pháp cho cô. Toàn bộ thực đơn ở bữa tiệc đều do đầu bếp người Pháp nổi tiếng làm ra, mang hương vị rất đặc trưng. Không thử là sẽ hối hận đấy.”
Hạ Trân Dao trước giờ chưa bao giờ từ chối đồ ăn ngon, cô lập tức đi theo Hoàng Hải Lưu.