Lưu Manh Dụ Dỗ Vợ

Chương 20: Diễn kịch




“Tên?” - Câu hỏi của Tạ Cảnh Nghị ngày càng cộc lốc. Hắn ngay cả nhìn cũng chẳng buồn nhìn, chỉ đơn giản là hoàn thành cho có những thủ tục mà mẹ hắn sắp xếp.

“Tôi tên là…” - Hạ Trân Dao ngập ngừng.

“Không biết tên của chính mình luôn hả? Đầu óc cô có còn ổn không? Trả lời không được thì ra khỏi đây, đừng làm phí thời gian của tôi.”

Tạ Cảnh Nghị tính tình nóng nảy, mồm miệng lại độc địa nên khó tránh được việc khiến mấy cô gái vừa rồi tức điên lên, họ chỉ có thể ấm ức mà bỏ đi.

Cô cũng định bắt chước mấy cô gái vừa rồi, cố tình nhớ đến những chuyện đau buồn trước kia…

2, 3 diễn.

“Huhu, tôi xin lỗi… tôi xin phép đi trước!” - Hạ Trân Dao định thuận theo đó mà đẩy cửa bỏ đi. Nhưng Tạ Cảnh Nghị lại hoài nghi, hắn liếc mắt lên: “Này, giọng cô rất quen! Tôi có từng gặp cô chưa?”

“Ch…chưa đâu! Đây là lần đầu!” - Cô hắng giọng nói.

“Vậy à? Vén mái tóc ra, tôi không muốn xem mắt với một con ma!” - Tạ Cảnh Nghị nhuớn mày hoài nghi và cũng có ý nhắc nhở cô.

Còn cô thì lại thầm than: sao anh không để tôi bỏ chạy ra ngoài như đám người vừa nãy đi. Giữ tôi lại làm gì không biết? Đừng nói là anh có hứng thú với tôi rồi đấy nhé?

Tạ Cảnh Nghị dường như hiểu được tâm ý cô, hắn bổ sung thêm: “Đừng nghĩ nhiều, tôi không có hứng thú với người quê mùa như cô đâu!”

Hạ Trân Dao như vỡ mộng. Cô cúi đầu, khẽ vén mái qua sau tai, gương mặt cô dần lộ ra, nhưng hai mắt cô vẫn cắm chặt xuống mũi chân.

“Tôi đi được chưa?” - Cô hỏi.

“Cô là người phụ trách chăm sóc chim cho tôi?” - Giọng nói của Tạ Cảnh Nghị rất gần cô, cô ngẩng đầu lên thì thấy hắn đã rời khỏi ghế làm việc và chỉ cách cô có vài bước chân.

Hạ Trân Dao nở nụ cười công nghiệp, vừa ngây ngốc nhưng cũng rất đáng yêu.

“Hihi, thật bất ngờ khi gặp được anh ở đây! Tôi xin phép đi trước.” - Cô vừa cười lấy lòng, vừa đi giật lùi về phía sau, kéo dài khoảng cách giữa cô và hắn.

Đến khi tay cô chạm vào tay nắm cửa, Tạ Cảnh Nghị lại lạnh giọng ra lệnh cho cô: “Đứng lại đó! Nói mục đích của cô tới đây làm gì? Tôi không muốn giữ lại những người có suy nghĩ bất chính, tư tưởng đến vị trí nữ chủ nhân của cái nhà này!”

Hạ Trân Dao không ngờ mọi chuyện lại đi xa đến mức này. Cô rối rít giải thích:

“Không phải, tôi không có! Vừa rồi, tôi đến đúng giờ để chăm sóc Duke nhưng lại vô tình gặp Tạ phu nhân ở ngoài. Bà ấy giữ tôi lại bởi tưởng tôi là người đến để xem mắt. Tôi chưa có cơ hội giải thích thì đã bị đẩy vào đây. Nói ra có thể anh không tin nhưng nó là sự thật! Tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ có tình cảm quá phận với anh!”

Tạ Cảnh Nghị vẫn rất hoài nghi những lời cô nói, nhưng hắn lại lựa chọn tin cô một lần: “Tôi sẽ tin cô lần này!”

Hạ Trân Dao mừng rỡ, cô còn muốn nổ pháo ăn mừng vì sự tin tưởng này của Tạ Cảnh Nghị.

“Phía sau cô còn bao nhiêu người phụ nữ nữa?” - Hắn hỏi cô.

“Còn ba người!”

“Cô đi theo tôi diễn một vở kịch cho mẹ tôi xem! Mục đích chỉ để đuổi mấy người phụ nữ rắc rối mà mẹ tôi sắp xếp cho tôi xem mắt. Xong việc, tiền lương tháng này của cô vẫn như cũ!” - Tạ Cảnh Nghị đưa ra điều kiện với cô.

Hạ Trân Dao rất sảng khoái mà gật đầu, sao khác thì sao chứ, diễn kịch quá là bình thường, diễn một chút thôi mà đã lấy lại được nửa tháng lương thì dại gì mà không làm.

“Tôi đồng ý!”

“Cô cũng đừng nghĩ nhiều! Vừa nãy tôi đã nói, cô không phải mẫu người tôi thích, dù là bây giờ hay mai sau cũng vậy! Diễn xong, tôi sẽ trả thù lao cho cô! Tôi thấy cô chỉ hợp làm nhân viên của tôi, những thứ khác không phải là của mình thì cô vẫn đừng nên mơ tưởng tới. ”

Hạ Trân Dao đứng đằng sau nhún vai: Anh trai à, từ nãy đến giờ tôi đã nghĩ gì đâu? Toàn anh nghĩ mà.

“Anh cũng không cần nói thẳng như vậy đâu! Người như anh, cả đời tôi cũng chưa chắc đã cần!”

“Ồ, vậy sao?” - Hắn có chút bất ngờ, ánh mắt sâu thăm thẳm nhìn về phía Hạ Trân Dao khiến cô không biết hắn đang vui hay tức giận.

Không phải cô đã vạch rõ ranh giới giữa hai người rồi sao? Nhìn cô làm cái gì nữa?

***********

“Mẹ! Cô gái này có vẻ ổn! Chọn cô ấy đi!” - Cánh cửa vừa mở ra, Tạ Cảnh Nghị đã trực tiếp nói với Lưu Thanh Như. Đọc truyệ𝙣 hay, truy cập 𝙣gay { 𝘛r𝗨𝓂𝘛ruyệ 𝙣.𝑽𝙣 }

Lưu Thanh Như chưa kịp phản ứng, bà hơi ngạc nhiên nhưng sau lại mừng đến phát khóc: “Được, được, cô gái này mẹ khá vừa mắt! Hai đứa cứ từ từ tìm hiểu, mẹ không có ý kiến!”

“Ôi trời ơi, tôi phải báo tin vui này cho lão già họ Tạ mới được! Đúng rồi, còn ba người phụ nữ kia nữa!” - Lưu Thanh Như cầm theo túi xách quay đầu lại, bà đi vào căn phòng kế bên.

“Ba cô về đi! Ba người hết cơ hội rồi!”

“Phu nhân, chúng tôi đã làm gì sai chứ? Mong phu nhân cho chúng tôi gặp Tạ thiếu, anh ấy hẳn sẽ hài lòng với một trong số chúng tôi!”

“Nói các cô không hiểu sao? Cô gái vừa rồi đã được con trai tôi để ý, con dâu của nhà họ Tạ tôi chỉ cần một, không cần nhiều! Các cô về đi, quà tôi sẽ gửi đến nhà các cô sau. Coi như món quà xin lỗi về thời gian mấy cô đã bỏ ra ngày hôm nay!” - Lưu Thanh Như ra hiệu cho chị Nhân tiễn khách.

Bọn họ ấm ức rời đi. Không cam lòng mà bàn tán to nhỏ:

“Không ngờ, cái con nhỏ quê mùa xấu xí đó lại lọt vào mắt xanh của Tạ thiếu!”

“Biết sao giờ! Chắc Tạ thiếu chỉ muốn thay đổi khẩu vị thử cảm giác mới lạ. Đợi đến khi anh ấy chơi chán rồi lại đến cơ hội của chúng ta. Huống hồ, bọn họ còn chưa xác định mối quan hệ.”