Lưu Manh Đi Lấy Vợ

Chương 8: Vợ là con thỏ đen




Dê nhà anh Hải Dương đi bậy khắp trên đường phố, Vu Kính Đình sải bước hung hăng không thèm nhìn đường.

“Anh nhìn đường tí đi chứ!” Tuệ Tử sợ anh giẫm phải “mìn”, cô giơ tay kéo anh lại.

Cái nắm tay này bị Vương Thúy Hoa nhìn thấy, bà vui đến mức không khép miệng lại được.

Sáng sớm Tuệ Tử vẫn còn lau nước mắt, thế mà buổi chiều đã lại kéo tay nhau vừa nói vừa cười rồi?

“Thím Tư à, thím nhìn gì thế?” Anh Hải Dương hỏi.

Bà đồng nhìn chằm chằm vào khoảng không, hai mắt đờ ra, đáng sợ quá đi mất! Nhìn thấy gì mà lại có biểu cảm như vậy chứ!!!

Đôi chim cu bị động củi lửa che khuất mất rồi, từ góc nhìn của anh Hải Dương thì chỉ có không khí mà thôi.

Vương Thúy Hoa nhân lúc anh Hải Dương không chú ý, liếc mắt nhìn vào trong lồng gà cực nhanh.

Bà bấm ngón tay tính toán, chỉ vào chỗ ổ gà:

“Ông thần bảo trong đó có mấy thứ không sạch sẽ, cháu mang ra đây cho thím xem!”

Anh Hai Dương run cầm cập đi tới trước ổ gà, bị dọa cho sợ khiếp vía.

“Có hai quả trứng thôi ạ?” Không lẽ là bị thứ gì đó nhập vào nên thím Tự mới nói là không sạch sẽ?!

“Hai quả này đưa cho thím, nếu lại để tiếp thì bình thường rồi đấy.”

Ánh mắt của anh Hải Dương đầy vẻ sùng bái.

“Thím Tự đúng là lợi hại, không nhìn vào chuồng gà mà cũng biết là có hai quả trứng không sạch sẽ, ông thần nói đến là đến... vừa nãy thím bảo ông ấy đi rồi cơ mà?”

Vương Thúy Hoa cất hai quả trứng đi, nói thầm trong lòng, ngoài vỏ còn dính đầy trấu với bùn đây này, không sạch sẽ thì là gì?

Luộc một quả cho con dâu, hấp một quả cho con gái, vừa đủ.

Vương Thúy Hoa thấy đôi trẻ cứ lén lén lút lút, chắc không phải định đi tìm trưởng thôn ly hôn đấy chứ? Không được, bà phải đi theo xem thế nào.

Trưởng thôn vừa nướng xong khoai tây, rượu rót ra chén chưa kịp nhấp hợp nào thì Vu Kính Đình đã xông vào như tên cướp, không nói không rằng lôi ông đi ra từ cửa sau.

Ai không biết lại còn tưởng chạy nạn.

“Ông vẫn chưa ăn ạ?”

“Vừa mới nướng xong củ khoai thì hai đứa đã chạy xồng xộc vào rồi.”

“Tối nay cháu mang bánh bột ngô cho ông, mẹ cháu truyền hết tay nghề cho cháu rồi.”

Biểu cảm trên mặt trưởng thôn biến đổi.

Mấy năm đầu trong thôn thiếu lương thực, ông sắp chết đói rồi. May mà có mẹ Tuệ Tử mang cho hai cái bánh ngô nên mới sống tiếp được.

Trưởng thôn cũng không ngốc, nghe Tuệ Tử nhắc tới bánh ngô thì liền đoán ngay cô nhắc mình món nợ tình nghĩa.

“Tuệ Tử, có phải Thiết Căn bắt nạt cháu không?” Trưởng thôn đá Vu Kính Đình, “Tuệ Tử là cô gái tốt như vậy, ông không đồng ý cháu bắt nạt con bé đâu nhé.”

“Anh ấy rất tốt với cháu, là người khác không muốn thấy bọn cháu sống yên ổn với nhau ạ...”

Tuệ Tử kể lại ngọn nguồn, não trưởng thôn vẫn quay quay mấy vòng chưa load được.

“Để ông nói giúp cháu, nhưng mà cháu đừng ôm hy vọng nhiều, cái mồm mẹ kế cháu ấy mà, chết rồi vẫn có thể nói thành sống được.”

Tuệ Tử biết ngay sẽ như thế này mà.

Trong thôn có tranh chấp thì không báo cảnh sát, chỉ mời vị đức cao vọng trọng nào đó ra giải quyết thôi là được.

Gần nhau như thế mà lại báo cảnh sát chứ không mời trưởng thôn thì sau này có vẻ không hay cho lắm, lễ nghĩa bắt buộc phải làm cho đủ.

Con người trưởng thôn cũng được, khéo đưa đẩy, việc không liên quan đến mình thì sẽ ném nó ra sau đầu, không muốn quản chuyện này lắm.

“Ông à, bố cháu hễ thấy cháu là lại đánh, cháu đang mang thai nên không dám vào. Ông ấy còn đập vỡ cả kính nữa.”

Vu Kính Đình trợn to mắt, cô vợ nhát như thỏ đế của anh cũng biết trợn mắt nói điều ư! Không phải thỏ trắng ngây thơ, cô là thỏ đen mới đúng!

“Thế cháu muốn ông phải làm gì?”

“Ông thay cháu chuyển lời tới hai mẹ con lòng dạ độc ác kia, rằng nếu muốn dìm chuyện này xuống, thì công điểm năm nay của Liễu Lạp Mai phải chuyển hết sang cho cháu, cộng điểm của Vương Phân Phương chia cho mẹ chồng cháu một nửa.”

Trưởng thôn hít một hơi, dám nói thật đấy à!

“Tuệ Tử, cháu yêu cầu hơi nhiều thì phải?”

Nếu mà theo cách của Tuệ Tử thì nhà họ Trần phải kham khổ lắm mới có thể ăn no được, không thừa chút nào!

“Cô ta suýt nữa hại chết con trai của cháu, đòi hỏi tí thì có làm sao?” Vu Kính Đình xen vào.

“Sao nó lại ra tay độc ác với cháu như thế? Ông nhớ hồi trước sống chung vẫn ổn mà?”

Tuệ Tử liếc nhìn Vu Kính Đình, cô kéo trưởng thôn sang một bên thì thầm.

Vu Kính Đình ngứa ngáy trong lòng, muốn nghe trộm, Tuệ Tử quay đầu làm một khẩu hình miệng trong im lặng: Lên giường!

Vu Kính Đình xoay người đá cục đá, không cho nghe thì thôi, gì mà căng!

Giường thì phải lên chứ, Thiên Vương Lão Tử cũng không ngăn được anh!

“Cái gì? Đúng là không ra thể thống gì cả!” Trưởng thôn cất cao giọng, cảm xúc kích động, “Những điều cháu nói đều là thật đúng không?”

“Cháu còn nói dối được sao? Ông đi về hỏi con trai ông là biết ngay.”

“Để ông đi tìm bọn họ, lúc đầu đáng lẽ không nên để hai mẹ con nhà đó vào trong thôn, gây ra cái đống bẩn thỉu xấu xa gì không biết!”

Trưởng thôn đi như bay, hướng về phía nhà họ Trần.

“Vợ ơi, em nói gì mà ông ấy lại tức giận như vậy?” Vu Kính Đình tò mò.

Trước kia trưởng thôn còn hơi ba phải, nhưng sau khi nghe Tuệ Tử nói thì liền thay đổi hẳn thái độ.

“Bí mật! Anh biểu hiện tốt em sẽ nói cho anh biết.” Tuệ Tử đi về hướng nhà chồng.

Muốn lương thực gì đó đều là giả, cô phải khiến cho Liễu Lạp Mai không thể tiếp tục sống ở thôn Dương Gia nữa.

Vu Kính Đình chạy vội theo sau.

“Em nói cho anh biết đi? Đừng đi nhanh như thế, cẩn thận kẻo trơn lại ngã đau con trai bây giờ!”

“Mở miệng ngậm miệng đều là con trai, anh trọng nam khinh nữ à?” Tuệ Tử dừng lại.

“Lúc ở bệnh viện em cũng hét con trai còn gì?”

“Đấy là muốn anh chú ý tới nên mới hét, quả nhiên anh mắc câu luôn.”

Vu Kính Đình thở phì phò, người phụ nữ này đúng là ngang ngược! Cô nói thì được, anh nói thì lại không được?!

“Con gái cũng được, con đầu lòng là con gái thì có thể sinh tiếp đứa nữa, hai đứa con càng vui.”

“Lại sinh con gái nữa? Anh chị em không sinh được con trai phải không? Em cho anh lấy tiếp vợ hai đấy, đây anh cầm cái này về, trong thân nhiều con gái như thế, cầm tiền đi chọn một cô sinh được con trai đi.”

Tuệ Tử móc ra 200 tệ nhét vào tay anh.

Da đầu Vu Kính Đình tê dại.

Ngày nào anh cũng khoác lác chém gió với người ở trong thôn, nghe vợ người khác mang thai đều gọi là con trai, anh cũng học theo, chỉ là danh xưng thôi mà, cũng không có ý gì khác, sao vợ lại tức giận thế chứ?

Một cơn gió mát từ sau gáy thổi qua, một chiếc giày vải đen bay tới.

Cảm giác này quá quen thuộc, bị đánh từ bé đến lớn, không cần quay đầu cũng biết mẹ anh đến rồi.

Vương Thúy Hoa nhảy lò cò một chân đi tới, bà cầm lấy tay Tuệ Tử, chân không đi giày đạp cho Vu Kính Đình một cái.

“Mẹ nghe thấy hết từ đằng sau rồi, sao hả, không có mệnh đế vương nhưng lại có bệnh đế vương à? Không phải con trai thì không được hả?”

“Đâu có!!!” Vu Kính Đình oan uổng quá, anh có nghĩ như thế đâu!

Để mai đi ra đầu thốn đập cho mấy đứa cứ mở mồm ra là con trai một trận mới được, đều là bọn họ gào lên trước, hại anh không được chào đón!

“Tuệ Tử, có mẹ ở đây làm chỗ dựa cho con, nó mà vẫn vớ vẩn thì cứ đập nó! Con không dám thì tìm mẹ để mẹ đập cho!”

Vương Thúy Hoa nhảy một chân ra nhặt giày.

Vu Kính Đình trừng mắt nhìn Tuệ Tử, được lắm, đã biết cáo trạng rồi sao?

Anh không nhìn thấy mẹ, nhưng từ góc độ của cô thì có thể thấy rõ, đây rõ ràng là muốn để mẹ mắng anh rồi còn gì!

Tuệ Tử chu môi, Vu Kính Đình nhìn thấy hai cánh môi hoa đào hồng hào căng mọng thì liền liếm khóe miệng, nếu không phải mẹ đang ở đây thì anh đã lập tức nhào qua cắn mút rồi!

“Mày có phúc lắm mới lấy được Tuệ Tử đấy con ạ, còn dám kén chọn à? Con gái con trai như nhau hết, nhà ông Triệu kia kìa, sinh được hai đứa con trai mà để bố ruột bị đói chết đấy! Nhà ông Vương đẻ bốn cô con gái đều hiếu thuận, ai không ngưỡng mộ? Số mệnh như nào thì là như thế, người nào mệnh gì trời cao an bài hết rồi biết chưa?”

Tuệ Tử cảm kích nhìn mẹ chồng, thời đại này thật sự không có nhiều bà mẹ chồng nào có tư tưởng như thế này đâu.

“Con cũng có bảo con gái không tốt đâu... Haiz, không nói rõ được nữa rồi.” Vu Kính Đình giận dỗi tự cho mình một cái tát, “Sau này con không gọi nữa, Tuệ Tử có sinh ra quả trứng con cũng vui ạ.”

“Mày đang đập muỗi đấy à? Dùng sức đi, đánh mạnh vào, đánh cho sưng mặt đi cái loại chuyên bắt nạt vợ!”

Vương Thúy Hoa mắng con trai, bà cúi đầu nhìn thấy anh đang cầm 200 tệ.

“Ô?”