Lưu Manh Đi Lấy Vợ

Chương 68: Sự xuất sắc của cô đều mang vết sẹo




Em có cách, nhưng...” Tuệ Tử cúi đầu cắn môi: “Em cần anh giúp.”

“Hả?” Anh nhíu mày.

Tuệ Tử ngoắc tay, anh bất giác khom người nghiêng tại lại gần miệng cô.

Ánh nắng nhẹ ngày đông xuyên qua lớp sương mù chiếu lên hai người, Giảo Giảo bên cạnh nhìn đến ngây ngốc.

Miệng chị dâu hơi nhếch lên, anh cô nhíu mày nghiêng tại lắng nghe. Giảo Giảo còn bé không biết miêu tả cảnh này thế nào, chỉ cảm thấy họ cực kỳ xứng đội.

Mãi đến khi Giảo Giảo được Tuệ Tử vừa dễ vừa lừa đọc hết các tác phẩm nổi tiếng, cô bé mới hiểu hóa ra cảm giác thấy anh và chị dâu ở bên nhau trong sách gọi là nhân duyên mỹ mãn, hẹn ước đến khi bạc đầu.

Tuệ Tử tự cảm thấy kế hoạch của cô rất cao cấp, nhưng phải có một điều kiện.

Vu Kính Đình nhất định phải hoàn toàn tin tưởng cô.

Nói xong, trong lòng Tuệ Tử không chắc chắn, thấp thỏm nhìn anh.

Đôi mắt sâu thẳm của Vu Kính Đình nhìn Tuệ Tử, trong lòng Tuệ Tử sa sầm.

Những gì cô làm mấy ngày nay còn chưa đủ tốt, chưa đủ để anh tin cô sao?

Một tháng đầu cô vừa mới gả đến cũng đối xử với anh không tốt, quan hệ của hai người chỉ mới thay đổi mấy ngày gần đây, anh vẫn còn kiêng dè cô cũng là chuyện bình thường.

Đang nghĩ lại thấy Vu Kính Đình chậm rãi giơ hai ngón tay ra.

Tuệ Tử: “???”

“Hai bài thơ Đường mới chịu làm việc vặt.” Tư thế Vu Kính Đình hiên ngang lẫm liệt làm Giảo Giảo bên cạnh hít một hơi thật sâu.

Anh cô bé chủ động yêu cầu học sao?!

Tuệ Tử cạn lời.

Cô tưởng là anh sẽ nghĩ rằng cô không muốn sống cùng anh nữa, kết quả tên này nhịn nửa ngày, mà chỉ thế này?

“Anh là người đàn ông có nguyên tắc, không chấp nhận trả giá.” Anh liếc mắt nhìn ngực cô, không có ý tốt.

Miệng hơi nhỏ một chút... không sao, anh vẫn còn cách khác.

“Được.” Tuệ Tử sợ cái tên không biết xấu hổ nói mấy lời như hổ như sói trước mắt trẻ con, vội vàng đồng ý.

Vu Kính Đình cực kỳ hài lòng, làm việc vặt thay cho cô vợ cực kỳ thông minh nhà anh.

Giảo Giảo thấy hai người lớn ngầm thỏa thuận với nhau, đang bĩu môi định kháng nghị thì thấy Tuệ Tử đã nhìn bóng lưng Vu Kính Đình đến thất thần.

Tâm trạng Tuệ Tử mâu thuẫn.

Vu Kính Đình có sự yêu thích và khát vọng không hề che giấu với thân hình bảy mươi lăm ký của cô, chỉ chờ cơ hội là chiếm lợi của cô.

Tuệ Tử muốn hỏi Vu Kính Đình, rốt cuộc tại sao anh lại chung thủy với cô như vậy?

Kiếp trước lúc ngồi trên đầu tường, cô đã muốn hỏi rồi.

Chẳng lẽ anh thích người béo sao?

Nhưng cô sinh con xong sẽ giảm béo, dù không phải vì đẹp thì cũng vì sức khỏe.

Sau khi cô gầy đi, anh có còn thích cô như kiếp trước nữa không?

Nếu anh chỉ mê mẩn thân hình của cô, sao kiếp trước lại đợi cô cả một đời, những cô gái mũm mĩm khác cũng đầu lọt vào mắt anh?

Sự yêu thích của Vu Kính Đình đúng là khó hiểu.

Từ khi Tuệ Tử sống lại đến nay luôn cảm thấy đầu óc mê man.

***

Trong ban biên tập tòa soạn báo thành phố D, tổng biên tập tức giận gào lên.

“Bản thảo buổi chiều mà bây giờ nói với tôi là không tìm được phiên dịch?! Viên U U, tôi đã nói với cô chuyện này ba ngày trước rồi!!!”

Viên U U thất thần nghe, suy nghĩ bay ra ngoài cửa sổ, còn đang nhớ đến chuyện gặp Trần Hàm Tuệ.

Chị Lý tổng biên tập tức đến sôi máu, Viên U U làm chị ta đau đầu còn thất thần, suýt nữa thì tức đến phun máu.

“Tổng biên tập, người phiên dịch ngôn ngữ trong thành phố không ở đây, tối qua tôi đã tìm rồi.” Viên U U hoàn hồn, nói qua loa.

“Tối qua không tìm được người, thế sao hôm nay mới nói với tôi?” Chị Lý đập tay lên bàn, rống lên: “Kéo cô ta ra ngoài cho tôi!”

Hại biên tập bên cạnh đứng dậy kéo Viên U U.

“Tôi không tìm được mà... Tôi cũng cố hết sức rồi...” Viên U U rớt nước mắt như thể chịu oan ức ngập trời.

“Chị Lý, hay là để tôi thử nhé?”

Giọng nói dễ nghe đột nhiên xuất hiện.

“Cô là... Trần Hàm Tuệ?” Chị Lý đang phẫn nộ nhìn thấy người đẹp mũm mĩm ngoài cửa thì sáng mắt lên.

Chân Viên U U mềm nhũn, suýt nữa bị dọa mất hồn.

Tuệ Tử bước vào, nhìn Viên U U một cái, động tác chậm rãi.

Tuệ Tử bình tĩnh giơ tay với chị Lý.

“Chị Lý, em đến chào hỏi chị, đứng ngoài cửa một lúc đã nghe thấy hết rồi, có lẽ em có thể giúp chị được.”

Chị Lý đang sứt đầu mẻ trán không để ý đến chào hỏi, vội vàng đưa tài liệu gốc trên bàn cho Tuệ Tử.

“Tài liệu tiếng D, em làm được chứ?”

Đây là bản thảo tòa soạn chuẩn bị xuất bản, Tuệ Tử liếc mắt, chỉ có một trang, nội dung không dài.

“Là bản thảo tin tức, cho em mười phút.”

Trừ Viện U U ra, tất cả mọi người trong phòng biên tập đều reo lên, người cứu viện tới quá đúng lúc.

“Cho tôi mượn bàn làm việc, chuẩn bị bút và giấy, đây là em gái tôi, lúc tôi dịch có thể nhờ ai dẫn em gái tôi đi tham quan in ấn báo chí được không? Bạn nhỏ muốn viết bài văn về tham quan.”

Giảo Giảo: “???” Viết cái gì cơ?!

“Cô nghĩ tòa soạn là chợ bán đồ ăn à?” Viên U U nói với giọng chua làm.

Chị Lý trừng mắt nhìn cô ta, người gây họa còn mặt mũi nói chuyện à?

Có biên tập xung phong dẫn Giảo Giảo đi tham quan.

Trong phòng yên tĩnh chỉ có tiếng bút viết xoẹt xoẹt, ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung vào Tuệ Tử.

Tuệ Tử đã tính trước, múa bút thành văn, đặt bút thành tranh.

Sáu phút sau, đặt bút xuống.

“Được rồi.”

Chị Lý nhận lấy, nhanh chóng xem lại một lần, khen không dứt miệng.

“Nhìn cách sắp xếp chữ, cách dùng từ chuẩn xác mà học đi này!”

Mấy biên tập vây quanh, khen ngợi không thôi.

Chữ viết rất đẹp, dùng từ không kẽ hở, không cần sửa lại câu chữ nào đã có thể nộp lên trên luôn, khả năng như thế không phải ai cũng có được.

“Sao mà biết được cô ta có viết bậy hay không? Trường chúng tôi chưa từng dạy tiếng D!” Viên U U không cam lòng bị làm ngơ, càng không muốn lãnh đạo không hợp mình nhưng khen Tuệ Tử.

“Cô im đi!” Chị Lý cắn răng, Viên U U vô dụng hoàn toàn không có địa vị trong mắt chị ta, nghiêng đầu mỉm cười tán thưởng Tuệ Tử.

“Sao em biết tiếng D?”

“Mẹ em là thanh niên trí thức, bà ấy từng dạy em.”

Tuệ Tử không nói thật.

Cô biết sáu ngôn ngữ, trừ tiếng phương Tây học ở trường ra, còn lại là do kiếp trước buồn bực vì mất ngủ, học giết thời gian lúc nhàm chán.

Sự xuất sắc của cô đều mang vết sẹo của cô.

“Tốt quá, nếu em có thể đến chỗ chị nhiều hơn thì tốt... Đúng rồi, bây giờ em đang ở đâu?” Chị Lý nhìn Tuệ Tử rồi lại nhìn Viên U U vô dụng, đau lòng nhức đâu.

Rõ ràng chị ta yêu cầu trường cử Trần Hàm Tuệ tới, sao lại chuyển cái cục thịt thối này cho chị ta?

“Lần này em đến là muốn nói chuyện công việc với chị... Chúng ta ra ngoài nói chuyện riêng được không?”

Tuệ Tử cố tình nói thế trước mặt Viên U U.

Mặt Viên U U tái mét.

Thấy Tuệ Tử ra ngoài với chị Lý, nhịp tim Viên U U tăng lên.

Chắc chắn Trần Hàm Tuệ sẽ báo cáo với lãnh đạo, bảo mình bỏ thuốc cô?

Không phải sợ, cô không có chứng cứ, thời gian đã trôi qua lâu như thế, không sợ... Đột nhiên Viên U U nhìn ra ngoài cửa sổ, khựng lại.

Vu Kính Đình dẫn người đi về phía này, người đó là... Viên U U híp mắt lại, sao anh ta lại đến đây?!

Lần này xong thật rồi!!!!