Lưu Manh Đi Lấy Vợ

Chương 66: Dưa vào đ u mà tôi phải tha thứ cho cô




Chị ở cạnh anh trai em, chính là người ở trên người ấy.”

Câu nói này của Tuệ Tử không có vấn đề gì, ánh mắt nhìn Vu Kính Đình đầy vẻ trêu tức, khóe miệng còn nhếch lên.

Nhưng tay cô lại khẽ vẽ vòng tròn sau lưng Vu Kính Đình.

Động tác mê hoặc này tỏ rõ ý trong lời nói của cô, chắc chắn không chỉ đơn giản là ý trên mặt chữ.

Đừng hiểu lầm thành cái khác, chính là kiểu “ở trên” đó.

Trong đầu Vu Kính Đình có thứ gì đó bị cô đập vỡ rồi.

Anh nhìn cô khó tin. Ra vẻ đứng đắn mà lại ám chỉ sắc tình với anh thế sao?! Còn trước mặt con nít nữa!!

Nếu gái có chồng mà quyến rũ người khác thì đúng là có thể làm người ta mất hồn thật.

“Thiếu đòn à?” Giọng Vu Kính Đình trầm thấp hơn bình thường nhiều.

Nếu không phải chỗ này có người qua lại thì đôi môi của cô cũng không giữ được đâu!

Dảm quyến rũ anh đến mức này, nếu không hôn cho miệng cô sưng lên thì sau này làm sao có thể củng cố vững chắc địa vị gia đình của anh được?

Tuệ Tử giả vờ như không hiểu ý đe dọa trong lời nói của anh, nếu muốn “xử lý” cô thật thì cũng phải đợi thai kỳ của cô ổn định đã, bây giờ cô ỷ vào việc trong bụng có em bé mà đùa bỡn anh.

Cô sống lại chỉ muốn mê hoặc người đàn ông trẻ trung mạnh mẽ này đến chết đi sống lại.

Giảo Giảo đầu biết sóng ngầm giữa anh trai và chị dâu, vẫn còn đang nghĩ đó là ý gì.

“Làm vợ tên lưu manh cũng là người hơn người sao? Nhà chúng ta không có xe đạp, cũng không có công việc gì tốt cho chị cả.”

“Vu Giảo Giảo, em ngứa da à?” Vu Kính Đình đe dọa, nhóc con này, cái nào không nên nói thì nói đúng cái đó!

“Em nói thật mà.” Giảo Giảo nhỏ giọng nói.

Trước đây cô bé còn tưởng rằng lên đồng là một công việc rất có mặt mũi, đi vào thành phố một vòng mới phát hiện ra có nhiều “người cao sang” như thế.

“Bây giờ nhà chúng ta không có xe đạp nhưng sau này sẽ có, chỉ cần chúng ta kiếm tiền từ hai bàn tay, sống thật thà thì sẽ ngày càng tốt hơn. Còn công việc...” Tuệ Tử nhìn người phụ nữ mặc áo bông đỏ đằng trước, khóe miệng khẽ giật: “Cũng sẽ có.”

Viên U U đeo túi lên vai, bực bội chỉnh lại cái áo bông đỏ mới mua cho phẳng lại.

Đây là mẫu áo bông mới nhất năm nay, có rất nhiều đồng nghiệp trong tòa soạn mặc, để hòa nhập với tập thể, cô ta cũng cắn răng dùng một tháng tiền lương mua một cái.

Nhìn từ bên ngoài, cô ta không khác gì những người kia, chỉ chính cô ta mới biết ngày tháng trôi qua khổ tới mức nào.

Cô ta cũng làm được một thời gian trong tòa soạn, ngày nào cũng bị lãnh đạo phê bình, nói là bản thảo cô ta viết chưa tốt, còn luôn so sánh cô ta với Trần Hàm Tuệ, nói lúc Trần Hàm Tuệ còn làm học sinh ở trường đã viết được một bài đạt yêu cầu rồi.

Thậm chí hôm qua lãnh đạo còn nói không nên nhận cô ta, nếu nhận Trần Hàm Tuệ thì đã không rối loạn như bây giờ. Câu này quả thực trở thành ác mộng trong lòng Viên U U, cả đêm không ngủ nối.

Viên U U bực bội ngẩng đầu, sắc mặt thay đổi.

Bên kia đường có một người phụ nữ cao ráo, hơi mũm mĩm, mặc bộ quần áo màu xám đang đứng.

Trừ những đơn vị khá có tiếng, phần lớn mọi người đều mặc trông như “con sâu cái kiến” thế.

Nhưng “cái kiến” cao ráo hơi mập này trông cực kỳ nổi bật.

Cổ thon dài, xương quai hàm thẳng tắp, đôi mắt sáng rực, ngũ quan hoàn hảo, quần áo mộc mạc không thể che đi khí chất chín chắn tao nhã tỏa ra từ người cô.

Dù không lớn tuổi nhưng lại có vẻ trí thức và ưu nhã của phụ nữ trưởng thành, đẹp nhưng không yêu nghiệt, mê hoặc nhưng không dung tục.

Mập đến bảy mươi lăm kí mà còn có thể khiến người ta nhìn không dời mắt nổi, chỉ có thể nói Trần Hàm Tuệ được trời cao ưu ái, mang vẻ đẹp tự nhiên.

Viên U U nhìn thấy ác mộng xuất hiện, thì sợ hãi quay người đi, Tuệ Tử lại gọi cô ta lại.

“Bạn Viên, đã lâu không gặp.”

Viên U U căng da đầu quay người lại, lắp bắp nói:

“Bạn Trần, sao cậu lại ở đây?”

“Tôi không thể đến sao? Dù tôi không thể đến thì sự thật cũng nên đến chứ nhỉ?”

Tuệ Tử nói bằng giọng dịu dàng, đến mức Viên U U không rét mà run.

“Tôi không biết cậu đang nói gì cả!” Viên U U muốn bước qua Tuệ Tử, tránh ánh mắt, không dám nhìn thẳng vào Tuệ Tử.

“Cậu không nói với tôi thì tôi đi tìm chị Lý, hẳn là chị ấy sẽ bằng lòng nói chuyện với tôi?”

Chị Lý là tổng biên tập tòa soạn, lúc trước Tuệ Tử từng gặp chị ta một lần.

Viên U U dừng bước.

“Trần Hàm Tuệ, công việc là do trường học phân, cậu có gì không hài lòng thì tìm nhà trường, cậu nhằm vào tôi làm gì? Dưa hái xanh không ngọt đậu, cậu dây dưa không rõ thế thì có ý nghĩa gì chứ!”

Một tay Vu Kính Đình đút túi, đứng sau lưng Tuệ Tử, anh đã đồng ý với Tuệ Tử không nhúng tay vào chuyện này. Nhưng nhìn thấy người phụ nữ này quá cứng đầu, vẻ mặt chột dạ, mắt láo liên như tên trộm, nói chuyện thì khó nghe, Vu Kính Đình không nhịn nổi.

Bước lên trước khoác tay lên vai Tuệ Tử, ánh mắt sắc bén mang theo sát khí nhìn Viên U U.

“Chúng tôi hoàn toàn không quan tâm dưa hái xanh không ngọt, chỉ muốn vặn nó xuống thôi.” Dứt lời còn làm động tác vặn.

Viên U U lùi về sau một bước, bị dọa đến môi cũng trắng bệch, cảm thấy người đàn ông này quá hung hãn, rất có thể vặn gãy cổ mình mất!

“Quả dưa đó vốn là của chúng tôi, có vặn xuống hay không cũng là chuyện của chúng tôi, có ngọt hay không cũng chẳng sao, chấm đường làm nộm hay nấu canh đều được!”

“Anh là ai?”

“Anh ấy là chồng tôi, tính tình không tốt lắm.”

Để phối hợp với lời Tuệ Tử, Vu Kính Đình đạp thùng rác bên cạnh, thùng rác cao bằng nửa người bị đạp đổ.

Viên U U bị dọa thét lên.

Tuệ Tử làm động tác mời.

“Bây giờ có thể nói chuyện riêng với tôi chưa?”

Viên U U thấy có đồng nghiệp nhìn về phía bên này, sự thu hút sự chú ý nên vội vàng gật đầu liên tục.

Hai người đến một góc tường không người.

“Trần Hàm Tuệ, rốt cuộc lần này cậu đến làm gì?”

“Tôi biết cả rồi.”

Tuệ Tử chỉ dùng bốn chữ đã phá vỡ sự bình tĩnh mà Viên U U cổ bày ra.

“Tôi bị bệnh thế nào, hửm? Bác sĩ trực bạn đã bị triệu tập, cô không giấu được đâu.”

Đây đều là những điều Tuệ Tử suy đoán, giờ dùng để lừa Viên U U.

Viên U U đã đứng không vững được nữa, dựa vào tường, trông như thể sắp ngất đi bất cứ lúc nào, Tuệ Tử tiếp tục tăng mức độ.

“Tôi tìm chị Lý thì cô còn có thể làm công việc này nữa sao? Bị đuổi việc, trong hồ sơ có vết nhơ, còn đơn vị nào cần cô nữa?”

“Trần Hàm Tuệ, tôi xin cô! Tôi cho cô tiền! Cô tha cho tôi đi, xin cô đừng đuổi tận giết tuyệt thế!”

Viên U U ôm mặt khóc thành tiếng.

“Bố tôi bị cao huyết áp, mẹ tôi bị bệnh tim, không thể chịu kích thích được! Tôi có lỗi với cô, tôi bằng lòng bồi thường cho cô, nhưng cô đừng hủy hoại tôi, cô hủy hoại tôi thì chẳng khác gì hủy hoại gia đình tôi cả, cầu xin cô.”

Nếu Tuệ Tử không có trải nghiệm kiếp trước mà nghe thấy những lời này, nói không chừng còn mềm lòng tha cho cô ta.

Chỉ tiếc là xưa đầu bằng nay.

“Cô dựa vào đâu mà nghĩ nhà cô đáng thương nên tôi tha thứ cho cô là lẽ đương nhiên?”

Giọng nói dịu dàng của Tuệ Tử truyền vào tại Viện U U nghe rất xa vời, không chút tình cảm.