Lưu Manh Đi Lấy Vợ

Chương 62: Không cho phép người khác nói xấu anh




Lạp Mại à! Sao con lại biến thành như vậy?!” Vương Phân Phương thét chói tai, cắt ngang những hình ảnh đầy màu sắc trong tâm trí Vu Kính Đình.

Liễu Lạp Mai được người ta đặt trên mặt đất, có vẻ vừa mới hôn mê, trên người còn có vết thương.

Vương Phân Phương tách đám người ra vọt vào, mắng Vu Kính Đình:

“Mày đánh con gái tao!”

“Bà bị mù à?” Vu Kính Đình dời tầm mắt khỏi ngực Tuệ Tử.

“Trưởng thôn à! Ông mau đến đây lấy lại công bằng cho tôi!” Vương Phân Phương ngồi dưới đất, vỗ đùi khóc, “Nhà họ Vu khinh người quá đáng, vừa đập cửa vừa đòi tiền cưới hỏi, ngay cả gà nhà tôi cũng không buông tha, bây giờ lại làm cho con gái tôi thành như vậy!”

“Liễu Lạp Mai trong lòng bà xếp sau gà sao?” Tuệ Tử không nghe nổi nữa, gắt lên.

“Trần Hàm Tuệ! Đồ sao chổi nhà mày! Sao mày không chết đi... hả!” Vương Phân Phương mới mắng một nửa, cổ chợt lạnh.

Vu Kính Đình lấy rìu kề lên cổ bà ta, nở nụ cười lạnh.

“Sủa tiếng chó có ích lợi gì không? Có thể cắn được chúng tôi thì bà mới có năng lực.”

Vương Phân Phương im lặng như gà, sợ Vu Kính Đình sẽ chặt cổ mình.

Tuệ Tử đặt tay lên cánh tay Vu Kính Đình, lúc này anh mới rút tay về.

Xung quanh trở nên yên tĩnh.

“Từng người có mặt ở đây, bình thường các người mắng chửi sau lưng tôi, tôi chỉ xem là mấy người đang thả rắm, nhưng có điều, các người không được phép mắng người nhà tôi, để tôi nghe thấy các người nói một chữ về người nhà tôi... thì đừng trách tôi không báo trước!”

Anh dùng sức phi cây rìu trên tay, Vương Phân Phương lập tức cảm thấy một luồng gió lạnh xẹt qua da đầu phía sau.

Cây rìu đâm vào thân cây ở bên cạnh.

Tất cả mọi người bị anh dọa sợ, chỉ có Tuệ Tử cảm thấy tim đập nhanh hơn.

Chưa có ai bảo vệ cô như vậy, chỉ có anh, lúc người khác gọi cô là sao chổi, anh đã không do dự che chở cho cô.

Vu Kính Đình có sườn mặt góc cạnh rõ ràng, khóe miệng khẽ nhếch lộ ra khí chất tàn ác, ánh mắt sâu thẳm như có thể nhấn chìm bầu trời đêm.

Người đàn ông trẻ chỉ mới hai mươi bảo vệ người nhà theo cách riêng của anh.

“Thiết Cắn, có chuyện gì vậy?” Trưởng thôn hơn nửa ngày mới dám lên tiếng.

“Tên này muốn giết Liễu Lạp Mai, cháu và các anh em đúng lúc đi ngang qua, tiện tay cứu người.”

Vu Kính Đình dùng mũi giày đá Uyển Trường Quý đang bị bó thành một cục.

“Sao anh ta lại muốn giết Liễu Lạp Mai?” Trưởng thôn hỏi ra tiếng lòng của mọi người.

“Chuyện này phải đến Cục Cảnh sát để anh ta tự khai.”

Phản ứng của Vu Kính Đình làm hai mắt Tuệ Tử sáng lên, đôi mắt nhìn anh như đang đeo một lớp kính lọc dày.

Chắc chắn anh muốn bảo vệ sự riêng tư của những đứa bé bị hại, đúng là một người tốt! Tuệ Tử nhìn anh đầy ngưỡng mộ.

Lúc về phải mút mấy miếng từ trên xuống dưới! Vu Kính Đình nhìn Tuệ Tử, nhướng mày đầy đen tối.

Tuệ Tử kéo trưởng thôn sang bên cạnh, thì thầm vài câu, mặt trưởng thôn đã tối sầm lại.

“Chuyện cháu nói đều là thật sao?”

“Có thật hay không, ông đưa gã đi sẽ biết.”

Trưởng thôn biết đây là chuyện lớn, nên không dám chậm trễ, sai người chuẩn bị xe ngựa rồi đưa Uyển Trường Quý bị bó thành bánh chưng lên xe.

Vu Kính Đình đang chuẩn bị về nhà mút vợ thì bị trưởng thôn gọi lại.

“Thiết Cắn, cháu đi cùng đi.”

Vu Kính Đình suy sụp xị mặt, Tuệ Tử nắm tay anh an ủi.

“Em và Giảo Giảo sẽ đi với anh, tối nay sẽ ở trong thành phố, ngày mai đi dạo một vòng rồi về.”

Chuyện này lớn đến mức cần phải lấy lời khai và ký tên ấn dấu vân tay, với tư cách là nhân chứng quan trọng, Vu Kính Đình không thể vắng mặt.

Gái có chồng muốn đổi chỗ mút sao? Vu Kính Đình cảm thấy đây là ý tưởng không tồi.

Đúng lúc Vương Thúy Hoa cũng đến đây xem náo nhiệt, Tuệ Tử kể lại sự việc một cách đơn giản cho bà nghe, Vương Thúy Hoa cười đến nỗi không thấy mắt.

Bà cầm trong con nhảy nhót quanh Uyển Trường Quý, miệng nói mãi tên này sắp gặp chuyện xui xẻo, xúi quẩy.

Bà còn nhân cơ hội đá mấy cái, tên này có ý đồ với con gái bà, bà sẽ không quên!

Lúc Lý Hữu Tài nghe tin chạy tới thì Vu Kính Đình và Tuệ Tử đã sớm ngồi xe ngựa đi xa.

Vương Phân Phương ngây ra như phỗng, Liễu Lạp Mai cũng bị đưa lên xe ngựa đi vào trong thành phố báo án. Nhìn thấy Lý Hữu Tài, Vương Phân Phương vội đứng lên.

“Con rể, Lạp Mại bị Uyển Trường Quý đánh, chúng ta nên xử gã ta như nào đây!”

Vương Thúy Hoa xách theo trong con chuyên dùng để nhảy đại thần, nhảy nhót quanh Vương Phân Phương, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

“Làm nhiều chuyện xấu, gặp báo ứng...”

“Tuệ Tử đâu?” Lý Hữu Tài lười quan tâm Liễu Lạp Mai sống hay chết, tốt nhất là chết đi mới bớt lo.

Lúc trên đường đến hắn nghe người ta nói, Vu Kính Đình đã bắt được Uyển Trường Quý. Chuyện này khác hoàn toàn với kiếp trước, Lý Hữu Tài sững sờ.

“Con gái tôi bị người ta đánh mà sao cậu còn quan tâm đến hồ ly tinh nhà họ Vu chứ?” Vương Phân Phương mặc kệ.

“Mắng ai là hồ ly tinh đấy? Tôi thấy bà mới là lợn rừng thành tinh, trông chẳng khác gì con lợn!” Vương Thúy Hoa khó chịu khi nghe thấy người khác nói xấu con dâu bà.

Con dâu nhà bà là phúc tướng trời cho, lại còn xinh đẹp, dân làng ai cũng khen ngợi Thiết Căn nhà bà, nhà họ Vu có bao giờ được đối xử như vậy chứ!

“Tôi bấm tay tính toán, các người luôn nhòm ngó về thứ không thuộc về mình, các người sẽ gặp xúi quẩy!”

Vương Thúy Hoa cầm trống con gõ quanh đầu Lý Hữu Tài, gõ từ trên xuống dưới, gõ chết cái tên nhớ thương con dâu mình!

Lý Hữu Tài bị bà gõ đến nỗi đầu ong ong, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Sao sự việc lại phát triển thành như vậy?

Trên xe ngựa, trưởng thôn hỏi Tuệ Tử.

“Tuệ Tử, cháu chạy vào cướp loa phát thanh là vì chuyện này sao?”

Tuệ Tử gật đầu.

“Cháu thấy Uyển Trường Quý mang theo hung khí với vẻ mặt dữ tợn, nên mới gợi ý cho Kính Đình đến hỗ trợ. Tuy rằng Liễu Lạp Mai không phải người tốt, nhưng Kính Đình nhà cháu là một người trượng nghĩa, chúng cháu làm việc tốt không để lại tên, tất cả là vì thôn xóm của chúng ta.”

Khóe miệng trưởng thôn giật giật, nghĩ thầm từ khi Tuệ Tử gả cho nhà họ Vũ thì cách hành động càng ngày càng giống người nhà họ Vu. Vu Thiết Cắn mà làm việc tốt không để lại tên ư?

Khua chiêng gõ trống đến nỗi cả thôn đều biết! Cậu ta chỉ ước gì tất cả mọi người đều tới xem.

“Chúng cháu không cần Liễu Lạp Mai tặng quà, cũng không cần tăng công điểm, nhưng có điều...” Câu nói cuối cùng của Tuệ Tử làm trái tim trưởng thôn khẽ run lên.

Kinh phí trong thôn có hạn, không có gì để làm phần thưởng xứng đáng, nghĩ đến đặc tính không bao giờ bỏ qua bất cứ cơ hội nào để kiếm chác của nhà họ Vu, sau lưng trưởng thôn toát cả mồ hôi.

“Liễu Lạp Mai đến tận nhà nói lời cảm ơn với chồng cháu, loa phát thanh phải phát câu chuyện chồng cháu dũng cảm bắt kẻ xấu trong bảy ngày liên tục, trong thôn phải làm cờ khen thưởng cho chúng cháu. Đề văn của tiểu học cũng phải viết về chuyện chồng cháu dũng cảm cứu người, cây cần vỏ và người cần mặt, nhà cháu không muốn mang tiếng xấu nữa.” Tuệ Tử mạnh mẽ nói.

Vu Kính Đình đã mang tiếng lưu manh lâu lắm rồi, hành động của anh hôm nay đủ để cho anh thoát khỏi tiếng xấu này.

Anh dùng hành động để che chở cô, cô cũng sẽ không cho phép người khác nói xấu anh.

“Đó là điều đương nhiên, vị trí năm gia đình gương mẫu trong thôn cũng có thể cho nhà cháu.” Trưởng thôn thở phào một hơi.

Chỉ cần không cần tiền, cho chút danh dự hay gì cũng được!

“Chị dâu, em rất hâm mộ chị đó.” Mắt Giảo Giảo lấp lánh.

Tuệ Tử duỗi tay, xoa đầu cô bé đầy từ ái.

“Nhóc con ngốc, chị đã nói rồi, tri thức chính là sức mạnh.”

Vu Kính Đình híp mắt, ánh mắt Tuệ Tử nhìn em gái anh tràn ngập mưu kế.

“Gái có chồng, em đang có ý định xấu xa gì đấy?”