Tuệ Tử vội vàng tóm lấy anh, trời còn chưa sáng đòi đi bắt ai hả.
Đến giờ nghỉ giải lao, Tuệ Tử đứng ở cửa nghe Lý Hữu Tài xin lỗi qua lao phát thanh.
“Xin chào mọi người, tôi là Lý Hữu Tài.”
Lý Hữu Tài mặt mũi bầm dập ngồi trong phòng phát thanh, kính vỡ đến mức không dính lại được, chỉ có thể dùng tay cầm một tròng kính rồi đọc từng câu trên tờ giấy.
Bản kiểm điểm hôm nay nhiều chữ, tuy rằng đọc giống như người máy vô cảm, nhưng người nghe đều có thể hiểu được hắn đã làm cái gì.
Tuệ Tử buồn bực, bản kiểm điểm này đúng là quá chân thực.
Vu Kính Đình lại chạy đến phòng phát thanh, giám sát Lý Hữu Tài sao?
Cô không nhìn thấy Vu Kính Đình, hai người trẻ tuổi đi ra từ trong phòng phát thanh, thấy Tuệ Tử bèn chạy tới.
“Chị dâu, chuyện anh Đình dặn dò, chúng em đã làm xong rồi, Lý Hữu Tài “tự nguyện đọc xong bản kiểm điểm rồi.”
Tuệ Tử liếc nhìn hai cái gậy gỗ ở bên hông họ, hẳn là “tự nguyện” ha.
“Kính Đình đâu rồi?” Tuệ Tử đoán hai người này là đàn em mà Kính Đình thu nhận.
“Anh Đình nói anh ấy phải phấn đấu vì thơ ca... Chị dâu, chị dùng cách gì để anh Đình bằng lòng học tập vậy?”
Khuôn mặt của Tuệ Tử như bốc khói. Cách của cô đâu thể nói với người ngoài!
Khóe miệng nứt ra còn phải bôi dầu mè để giảm đau đây này, cô sống dễ dàng sao?
Buổi sáng, Vu Kính Đình giắt cuốn “Ba trăm bài thơ Đường” vào bên hông, chạy đến dưới gốc cây lớn ở đầu thôn.
Cái gì mà suốt đêm nghiên cứu văn học cổ với vợ chứ, anh muốn phấn đấu vì truyền thừa thơ ca cổ điển gì đó cơ.
Nói toàn những câu khiến đám lưu manh đường phố chẳng hiểu gì cả.
Có người cả gan hỏi có phải anh trúng tà hay không thì bị Vu Kính Đình một cước đá bay.
Tên đàn em lấy một bọc giấy báo từ trong túi ra đưa cho Tuệ Tử.
“Cái này do anh Đình tự nướng, dặn chị ăn xong rồi lên lớp.”
Tuệ Tử nhận lấy, bên trong vẫn ấm, mở ra là khoai lang nướng, sưởi ấm trái tim cô.
Cô bị nôn mửa sau khi ăn sáng, chắc anh đã nhìn thấy.
Đôi khi anh cũng rất để tâm.
Thật ra Vu Kính Đình không thấu hiểu như Tuệ Tử nghĩ. Anh nghĩ Tuệ Tử thấy Lý Hữu Tài bị xấu mặt sẽ vui vẻ, bèn nắm lấy cơ hội “đút lót” cô, anh không tới được nên để cho đàn em đưa đồ cho cô.
Hai hôm nay heo mẹ anh nuôi đã mập hơn, còn cô vợ mũm mĩm của anh ngày nào cũng gầy đi, lo quá.
Tuệ Tử trốn trong văn phòng ăn hết khoai lang nướng của Vu Kính Đình, không hề buồn nôn mà còn cảm thấy rất thơm.
Mỗi tội chưa được hoàn hảo, cô còn chưa được nghe Liễu Lạp Mai đọc kiểm điểm.
Ngày hôm qua cô và trưởng thôn đã quyết xong, đó là để Liễu Lạp Mai - tên đồng phạm cũng phải đọc bản kiểm điểm ba ngày.
Nói chung là Liễu Lạp Mai sợ quá nên trốn đến nhà họ hàng ở thôn khác lánh nạn.
Tuệ Tử có chút tiếc nuối khi không được nghe bản kiểm điểm của Liễu Lạp Mai , mà sự tiếc nuối này đã được Vu Kính Đình lấp đầy sau khi tan học.
Vu Kính Đình dẫn người đi dạo ở mấy thôn xung quanh, điều tra trọng điểm ở mấy rừng cây khuất nhưng không thu hoạch được gì.
Anh đang khó chịu phải ra về tay trắng không có cách nào để dỗ vợ vui vẻ thì Liễu Lạp Mai đụng vào họng súng của anh.
Liễu Lạp Mai không ở nổi thôn Dương Gia nữa nên sáng sớm đã chạy đến nhà bà ngoại ở thôn Uyển Gia, vừa hay có người đến hỏi cưới cô ta.
“Với danh tiếng hiện tại của cô ta, ai to gan còn dám hỏi cưới vậy?” Tuệ Tử tò mò.
“Người ta đồn là vợ anh ta đã chết. Nhà anh ta ở thôn Uyển Gia, sau khi thi đỗ trung học thì được phân công lên thành phố làm việc. Vợ anh ta chết vì bệnh và không có con, tiền lương và đãi ngộ rất tốt, là một người thật thà.”
“Không lẽ là Uyển Đại Nghiệp hả ta?”
“Sao em lại biết?”
“Ha.” Tuệ Tử không nói gì, bởi vì Uyển Đại Nghiệp chính là chồng của Liễu Lạp Mai kiếp trước.
Nhiều năm sau đó Tuệ Tử nghe người nhà nói rằng Uyển Đại Nghiệp buôn bán trên biển kiếm được không ít tiền, Liễu Lạp Mai trở thành bà chủ giàu có. Đây là ví dụ điển hình cho trời xanh không có mắt, người ác lại sống tốt khiến người khác khó quên.
“Bà nội của Liễu Lạp Mai đưa tiền cho người mai mối, để người ta tâng bốc Liễu Lạp Mai lên thành người tốt. Gia đình nhà trai mới chuyển đến thành phố nên không biết lịch sử đen của người phụ nữ này, nên tin lời người mai mối. Anh đang tiểu ngoài tường nhà bà của Liễu Lạp Mai, vừa hay nghe được tin hai nhà hẹn gặp mặt nhau.”
“Sao anh luôn đi tiểu bên ngoài tường nhà người khác, còn nghe lén thế?” Tuệ Tử cảm thấy người này chả biết ý tứ gì cả.
“Đừng quan tâm đến những chi tiết này. Liễu Lạp Mai vừa bám lấy Lý Hữu Tài, lại vừa đồng ý gặp mặt người đàn ông khác, sao anh có thể trơ mắt nhìn người thật thà chịu thiệt, cưới loại phụ nữ chó má này? Anh trai đây là loại đàn ông không nêu cao tác phong làm việc tốt sao?”
“Thế anh đã làm cái gì?” Tuệ Tử nghe anh nói nêu cao tác phong, linh tính rằng anh lại có suy nghĩ xấu.
“Cũng không có gì đâu. Khi người mai mối trả lời đằng trai, anh vừa hay đi ngang qua để xin nước, thuận miệng giúp anh ta giới thiệu chi tiết về Liễu Lạp Mai. Cô ta đã cấu kết với Lý Hữu Tài như thế nào, hại em suýt sảy thai và tán tỉnh những người đàn ông khác ra sao, nói chung là nói chi tiết lắm.”
“Đằng trai có phản ứng gì?”
“Sau khi nghe xong thì run rẩy móc que diêm châm điếu thuốc cho anh, nói lời cảm ơn rồi chạy về phía nhà ga.”
Chắc sợ chạy chậm quá không bắt kịp xe trở về thành phố, chạy mất hút suýt rớt cả giày ra, người thật thà suýt bị anh dọa cho tèo luôn.
Cuộc hôn nhân tốt đẹp của Liễu Lạp Mai ở kiếp trước cứ thế đã bị chia rẽ bởi việc đi tiểu của Vu Kính Đình.
“Mặc dù không bắt được yêu râu xanh, nhưng với việc nêu cao tác phong phá bĩnh Liễu Lạp Mai, chí ít em cũng phải bày tỏ thái độ chứ?”
Như vậy tặng thơ ca thì một nụ hôn cũng không quá đáng nhỉ.
Vu Kính Đình nhìn chằm chằm bờ môi nhỏ của cô, thật đẹp, đúng là thiếu hôn!
Tuệ Tử bị sốc, sau gần 30 giây mới chầm chậm nói:
“Thưởng cho anh theo tiêu chuẩn của ngày hôm qua.”
Có điều kiện thì khen thưởng, không có điều kiện thì bôi chút dầu mè để tạo điều kiện khen thưởng. Ai bảo Liễu Lạp Mai mất hết tính người chứ!
Vu Kính Đình không thể tin được, hạnh phúc đến quá đột ngột.
Anh nghĩ rằng một nụ hôn là đủ rồi, nhưng không ngờ rằng...
Liễu Lạp Mai lại “có giá” như vậy, xử lý cô ta một lần đã vượt qua đãi ngộ bắt được tên khốn rồi hả? Lại còn khiến vợ vui vẻ hơn là đánh Lý Hữu Tài.
Vu Kính Đình thầm hạ quyết tâm rằng sau này Liễu Lạp Mai muốn hẹn hò, anh sẽ nhận thầu khấu “giới thiệu chi tiết về điều kiện đằng gái”.
Buổi tối, Tuệ Tử nấu món mì sốt thịt bằm với thịt lợn.
Liễu Lạp Mai đã bỏ lỡ một cuộc hôn nhân tốt đẹp, nói gì thì nói cô cũng phải ăn một bát mỳ như ý.
Kể từ khi Tuệ Tử nắm quyền quản lý nhà bếp, chỉ số hạnh phúc của gia đình tăng vọt. Những nguyên liệu nấu ăn đơn giản ở trong tay cô luôn đạt hiệu quả đáng kinh ngạc.
Kiếp trước cô không có sở thích gì, ngoại trừ công việc thì học nấu ăn. Con nuôi học nội trú ở trường, cô nấu một bàn các món ăn mà không ai ăn cùng, chỉ lủi thủi một mình.
Giờ đã có cả nhà ủng hộ, Tuệ Tử sẵn sàng chia sẻ tài nấu ăn ngon với mọi người, người một nhà ăn đến mức khóe miệng dính đầy mỡ.
Tâm trạng Vu Kính Đình rất tốt bèn uống một ly rượu nhỏ để tăng thêm niềm vui.
Vừa tắt đèn xong, anh chưa kịp cùng vợ mình thảo luận về cái hay của thơ ca thì ngoài cửa có tiếng ồn ào.
“Anh Đình!”
Tuệ Tử nghe ra được, chính là người đàn em đã đưa khoai lang cho cô buổi sáng.
Vu Kính Đình lẩm bẩm câu đậu má, miễn cưỡng kéo khóa lên, mặt tối sầm đi mở cửa.
“Anh Đình, bọn em đã canh gác khu rừng theo lời dặn của anh, đúng là đã chặn được người. Anh không đoán được là ai đâu!”
Vu Kính Đình chia đám anh em ra thành mấy nhóm, thay phiên nhau canh giữ những nơi mà anh cho là đáng nghi. Không ngờ rằng mới một ngày đã thu được thành quả.
“Ai vậy?” Tuệ Tử sốt ruột hỏi.
“Lý Hữu Tài!”