Lưu Manh Đi Lấy Vợ

Chương 37: Lý hữu tài trong khoảnh khắc nổi bật




Tuệ Tử sững người, Lý Hữu Tài này là... chuẩn bị sẵn tâm lý để bị đánh cho tàn phế hả?

Theo quan sát của cô về Vu Kính Đình sau khi cô sống lại đó là, đồ của anh, ai cũng không được động vào.

Dám ăn đồ ăn của anh, có móc cuống họng cũng phải lôi hết ra, đồ anh không cần thì người khác cũng không được động vào, bảo vệ con cái bảo vệ đồ ăn bảo vệ tất cả.

Chiếc ghế ở hàng đầu tiên của Vu Kính Đình kể từ ngày nhà họ Dương mua tivi là vẫn luôn được giữ đến bây giờ, không ai dám động vào.

Thế mà Lý Hữu tài hôm nay vừa vào nhà đã nhắm chuẩn chỗ ngồi đó.

Vu Kính Đình đến rồi.

Người trong phòng đều không xem ti vi nữa, ai cũng nóng lòng mong chờ đoạn sau.

Vu Kính Đình liếm răng hàm, liếc nhìn Tuệ Tử đứng bên cạnh, thấy vợ của mình cũng đang ngơ ngác nhìn Lý Hữu Tài.

Vu Kính Đình buồn cười, lộ ra hai cái răng nanh rất đặc trưng, ban ngày còn lo không có cơ hội đánh Lý Hữu Tài, không ngờ đến tối lại được như ý nguyện.

“Vu Kính Đình ! Cái loại đàn ông không có việc xấu nào không dám làm như mày!” Lý Hữu Tài chỉ thẳng vào Vu Kính Đình mắng chửi.

“Chiếm chỗ ngồi của bố mày mà còn lắm mồm à?” Vu Kính Đình đã bắt đầu khởi động cổ tay rồi.

“Những chuyện mà mày làm... Á!” Lý Hữu Tài đau đến mức trợn mắt.

Những lời ở nhà đã phải nghĩ chán chê mới nghĩ ra được để đối phó Vu Kính Đình , bấy giờ lại chẳng nói ra được một câu hoàn chỉnh.

Vu Kính Đình đáp một cú đấm vào bụng hắn, sảng khoái!

“Mày không phải con người... Á!”

“Tao là bố mày!”

Vu Kính Đình đấm đá tới tấp, đám đông dùng tốc độ nhanh nhất tách ra, mấy ông bà cô chú chân tay chậm chạp thì giờ cũng nhanh nhẹn hẳn, nhấc chân đứng lên giường lò, không đánh tới được mà còn có góc nhìn tốt hơn.

Tuệ Tử nhìn đến mức không dời mắt, chuyện này không phải còn hay hơn ti vi sao?

Vu Kính Đình đánh thêm mấy cái, ngừng lại, hơi nghiêng đầu sang bên, hình như đang suy nghĩ, có phải thiểu chút gì đó không?

Anh lại nhìn sang Lý Hữu Tài, mặc dù bị anh đánh đến mức co rúm lại như thằng cháu, song lại không ôm đầu?

Lý Hữu Tài bị đánh mà không ôm đầu thì sẽ chẳng có linh hồn gì cả.

Vu Kính Đình mất hứng.

“Sao hôm nay mày không làm rùa rụt cổ nữa thế?”

Lý Hữu Tài dùng động tác tự cho là đẹp trai khí khái nhất quệt sạch đi máu mũi, đứng thẳng lưng dậy nói:

“Tao uống thuốc giảm đau trước! Vu Kính Đình , cái loại lưu manh như mày, ác ý trên người mày cũng không chèn ép được khí thế công minh của tao đâu!”

Vu Kính Đình bị hắn chọc tức đến mức bật cười.

“Lợn ở chuồng nhà ai xổng ra đây vậy? Lớn mật như thế này.”

“Mày bớt nói nhảm đi, hiện tại tạo thay mặt toàn bộ hương thân phụ lão, chị gái em gái trong thôn đuổi cút xéo mày!”

Lý Hữu Tài không chỉ uống thuốc giảm đau mà còn uống hết nửa chai rượu xái.

Hắn bây giờ tự cho mình là bất khả chiến bại, thậm chí còn dám thách thức với Vu Kính Đình nữa.

“Sao hả, mày còn muốn tranh cả chức của chị đội trưởng trong thôn chúng ta, tập trung chủ yếu vào việc phân phát vật tư kế hoạch hóa gia đình cho phụ nữ à? Chị chị em em hiện rõ ra mặt rồi hả, hờ hờ.”

Lời nói khích của Vu Kính Đình khiến cho các cụ già và thanh niên đang xem náo nhiệt trong nhà cười phá lên, ngay lập tức có một bà chị không nhịn nổi nữa, đứng trên giường lò ra sức hét:

“Lý Hữu Tài, cậu làm kế toán của cậu, chứ sao lại nghĩ đến việc cướp công việc của tôi? Bộ cậu còn có thể dẫn vợ con đến gõ cửa từng nhà một giao đồ như tôi à?”

Người vừa lên tiếng chính là chị đội trưởng duy nhất trong thôn, phụ trách công việc phụ nữ, nghe thấy có người muốn cạy bát cơm của mình thì chị không nhịn nổi nữa.

Những người xung quanh thấy vậy bắt đầu xì xào to nhỏ, không nhận ra đấy, không ngờ Lý Hữu Tài còn có tâm địa gian xảo như vậy.

Lý Hữu Tài mặt đỏ bừng bừng, Vu Kính Đình chống một tay lên hông, nhìn tên cặn bã trước mắt một cách vô cùng khí thế.

Tuệ Tử muốn cười song vẫn phải nhịn, cô khốn khổ lắm chứ đùa.

Không muốn Lý Hữu Tài phát hiện ra bí mật mình sống lại, mỗi lần nhìn thấy cảnh tượng Vu Kính Đình đánh người, chửi người như hát hay, cô rất khó để có thể nhịn cười được.

“Vu Kính Đình, bây giờ mày khua môi múa mép cũng vô dụng, cả thôn đều lan truyền hết rồi, cái loại mày còn không bằng con súc vật!” Rốt cuộc thì Lý Hữu Tài cũng nói ra được câu này.

Hắn ở nhà chuẩn bị rất nhiều những lời lẽ chính nghĩa, muốn thể hiện quyết tâm vì dân trừ hại.

Song Vu Kính Đình lại không ra bài theo quy tắc, không cho hắn ta cơ hội, vừa tiến lên đã đánh một trận.

Tuệ Tử ngơ ngác, lan truyền cái gì?

Người bình thường nghe thấy những lời này của Lý Hữu Tài đều nên có phản ứng giống Tuệ Tử mới phải.

Đáng tiếc, Vu Kính Đình trước giờ chưa từng là một người bình thường.

“Mày còn muốn xàm quần bao nhiêu lâu nữa thế?” Vu Kính Đình tóm lấy cổ áo của Lý Hữu Tài.

Tuệ Tử ghi nhớ câu này, sau này cãi nhau nhất định sẽ dùng đến.

Lý Hữu Tài đang định nói thì Vu Kính Đình lại nâng gối thúc luôn vào bụng hắn một cái.

Lý Hữu Tài che bụng không thẳng người dậy được, sao phản ứng của tên này lại khác người bình thường quá vậy?

“Có muốn xàm quần thêm nữa thì mày cũng nuốt hết lại cho ông, ông đây không muốn nghe!” Vu Kính Đình tiến lên lại bồi thêm cho một cùi chỏ.

Loại thuốc giảm đau này quả thực có phần hiệu nghiệm, song không thể chống lại trận đấm đá của Vu Kính Đình được.

Lý Hữu Tài che bụng quỳ một chân xuống đất, đầu chống xuống sàn, mồm vẫn gào lên:

“Mày đang chột dạ, mày tự nhận mày đuối lý, mày đánh tao càng mạnh thì càng chứng minh được rằng những chuyện kia đều là mày làm!”

Lý Hữu Tài ở nhà đã nghĩ xong xuôi hết rồi, hắn phải nói ra hết những lời đồn thổi mà hiện tại đang đồn trong thôn ở ngay trước mặt mọi người trong phòng, cho dù có bị Vu Kính Đình đánh thì cũng đáng, hôm nay hắn phải tống bằng được Vu Kính Đình vào trong tù!

Vu Kính Đình đánh càng hăng thì Lý Hữu Tài lại càng chiếm lý.

Trán Lý Hữu Tài áp vào sàn nhà đầy bùn đất, cười một cách đầy ác ý.

“Vu Kính Đình , mày không chột dạ thì mày đánh tạo làm gì? Tao chẳng qua đã nói ra... Á!”

Chưa kịp nói hết lời chính trực này thì hắn đột nhiên cảm thấy lưng nặng trịch.

Vu Kính Đình ngồi lên người hắn.

Lý Hữu Tài trợn tròn mắt, cố gắng để không ngất xỉu.

Tuệ Tử ở bên cạnh liếc nhìn, đỡ eo một cách vô thức.

Trong phòng có mấy người cũng làm động tác này, phản xạ có điều kiện.

Vu Kính Đình là một người đàn ông to lớn cao 186cm, cơ bắp cuồn cuộn.

Một gã to con như vậy ngồi lên thân hình gầy như que củi của Lý Hữu Tài, nhìn thôi cũng thấy đau thay. Hệt như tác dụng của việc để tảng đá lớn lên ngực rồi đập nát vậy.

“Mày đóng hậu môn lại hộ bố mày với. Không ai muốn nghe mày ở đó phọt cứt ra đầu. Cho dù mày có bôi Kaisailu thì cũng chẳng phọt ra được cái thứ gì tươi mới cả.”

Tuệ Tử lại kinh ngạc, cô nghĩ một câu bôi Kaisailu lên mồm người đều phải nghĩ mất nửa đêm, thế mà Vu Kính Đình lại mở miệng là nói ra luôn được, nghe thôi đã thấy còn kinh khủng hơn.

Về phần chửi người Vu Kính Đình chưa từng thua, Tuệ Tử ra sức học song vẫn chưa học được xíu nào nào của người ta.

Giờ phút này, Tuệ Tử có chút đau buồn... Bị anh vượt mặt rồi!

Vu Kính Đình ngồi trên lưng Lý Hữu Tài một cách đầy uy nghiêm, phớt lờ Lý Hữu Tài sắp bị anh bắt nạt đến mức sùi bọt mép, anh chỉ bừa vào một người đàn ông đang đứng bên cạnh xem trò vui.

“Chú nói đi, bên ngoài đồn thổi cái gì?”

Sau khi anh đón Tuệ Tử về nhà thì vẫn luôn quấn lấy vợ, cô ở nhà nấu cơm thì anh đứng bên cạnh sờ... à giúp đỡ, cũng chẳng có thời gian ra ngoài.

Nhìn biểu hiện điên điên khùng khùng của Lý Hữu Tài, Vu Kính Đình đoán chắc là có gì đó liên quan tới tin đồn về anh.

“Cô bé bên thôn Uyển Gia mày đã... Á!” Lý Hữu Tài khó khăn ngẩng đầu, vốn muốn tố cáo một câu, nhưng lại bị Vu Kính Đình dùng một tay ấn vào sau gáy, mồm dính bẹp xuống đất.

“Tao cho phép mày nói rồi à?”

Vu Kính Đình vừa uy hiếp Lý Hữu Tài, vừa nhìn về phía Tuệ Tử, thấy Tuệ Tử mặt mày tái mét, trong lòng lườm nguýt một cái.

Mới có tí mà cô đã bị dọa sợ đến vậy sao?

Quần chúng hóng hớt bị Vu Kính Đình điểm danh kia vội vã đứng thẳng người, cố gắng chọn lọc những từ dễ nghe nhất để đáp lại.