Lưu Manh Đi Lấy Vợ

Chương 35: Anh giúp em, em giúp anh




Giúp em?”

“Ừm!” Tuệ Tử gật đầu lia lịa.

Bắt trộm không những cần IQ mà còn cần cả sức mạnh, cô không biết đánh nhau, lại đang mang thai, người duy nhất có thể thực sự giúp được cô chỉ có Vu Kính Đình .

Tuệ Tử thấy vừa nãy anh rất hăng hái, rất nam tính, cô cho rằng chắc là anh sẽ sẵn lòng giúp cô.

“Anh mặc kệ.” Vu Kính Đình từ chối không chút do dự, sải bước lớn đi về nhà.

Tuệ Tử đi theo phía sau, anh bước nhanh vài bước, quay đầu thấy cô đang chạy lon ton theo mình, anh tức giận.

“Muốn lấy miếng thịt ở trong bụng ra hả?”

Tuệ Tử gan lớn như vậy, anh gầm lên thì quầng mắt ửng đỏ, đây đều là phản ứng sinh lý tự nhiên không qua não bộ.

Vu Kính Đình tức giận giơ tay, chỉ về hướng Đại đội.

“Còn khóc là anh sẽ phá nát kính nhà Lý Hữu Tài đấy!”

Nước mắt của Tuệ Tử còn chưa rơi xuống thì đã bị anh chọc cho cười luôn rồi.

“Phá nhà hắn làm gì?”

Hừ, không phá nhà hắn thì người con gái lắm chuyện như em sao vui vẻ được? Vu Kính Đình nghĩ thầm trong lòng như vậy, song trên mặt vẫn giữ vẻ cứng rắn.

“Còn không đi mau?!” Người cứng rắn tuyệt đối không được dỗ vợ, tuyệt đối không được.

“ồ.” Tuệ Tử cúi đầu, ngoài nước mắt chảy ra theo sinh lý khi thỉnh thoảng bị anh dọa ra, thì bây giờ cô thật sự không sợ anh nữa.

Chính cô cũng không hiểu tại sao, rõ ràng anh hung dữ như vậy.

Có lẽ vì kiếp trước cô ngồi trên bức tường nhìn thấy anh ôm tấm ảnh của mình khóc như đứa trẻ...

Biết được điểm giới hạn của một người ở đâu, bất luận người đó làm những gì, đều cảm thấy đáng yêu không thể ghét được.

Nhưng tại sao anh lại từ chối hợp tác với mình chứ?

Vu Kính Đình, kẻ tự cho mình là cứng rắn số một, cứ nhìn lén cô qua khóe mắt.

Thấy cô cúi đầu không nói gì, tưởng rằng cô ấm ức, giây trước vẫn nhất quyết không dỗ, song giây sau lại bị anh vo thành một đống rồi ném xuống mương.

“Không phải anh nổi giận với em, chỉ là anh không muốn quản mấy việc tệ hại của đám người này thôi, bọn họ đã nói biết bao điều xấu sau lưng anh chứ?”

Những người này mắng chửi anh sau lưng, lấy anh để dọa trẻ nhỏ, mặc kệ anh có làm chuyện gì xấu hay không cũng đổ hết lên đầu anh.

Tại sao anh lại phải giúp những người này bắt kẻ xấu chứ?

“Em cứ lo tốt chuyện của nhà chúng ta là được, hiểu không?” Vu Kính Đình chạm vào mũi cô một cái, thuận tay giúp cô gây mấy lọn tóc lòa xòa bên má.

Giọng điệu rất dữ, sống động tác lại rất nhẹ nhàng.

Đôi mắt Tuệ Tử nóng trở lại, không phải vì cô sợ, mà là đau lòng.

“Anh hẳn là phải chịu nhiều ấm ức lắm?”

“ĐM!” Vành tại của Vu Kính Đình ửng đỏ, anh xoay người không nhìn cô, sải bước lớn đi về nhà, “Sến súa vãi, còn không đi theo mau lên!”

Tuệ Tử đi bước nhỏ theo sau anh, nếu cô đi chậm, anh sẽ đi từ từ lại đợi cô.

Lúm đồng tiền nhỏ hiện trên khuôn mặt của Tuệ Tử, dường như cô đã hiểu một chút về cách thức chung sống với Vu Kính Đình rồi.

Cách đó không xa, có tiếng chó sủa inh ỏi dữ tợn phát ra từ một hộ gia đình.

Vu Kính Đình thấy cô cứ chậm rì rì thì tưởng cô sợ chó.

“Sợ cái gì? Chó biết sủa không cắn người đầu... Này, em cười gì thế?”

Tuệ Tử cười đến mức sắp rớt cả nước mắt, câu này của anh thật đúng lúc.

Vu Kính Đình đầu toàn dấu chấm hỏi, phụ nữ đúng là kỳ lạ.

“Ừm, em không sợ, sau này em không bao giờ sợ nữa.” Tuệ Tử nhìn gương mặt khôi ngô tuấn tú của Vu Kính Đình, cô chơi chữ.

Cách thức chung sống của đôi chim cu này lọt vào mắt Lý Hữu Tài đang nhìn trộm ở cách đó không xa.

Hắn không nghe được nội dung cuộc nói chuyện, chỉ thấy động tác của Vu Kính Đình , vừa ra tay vừa tàn bạo, tự nghĩ rằng Vu Kính Đình mắng chửi Tuệ Tử.

Cảnh Vu Kính Đình gẩy lọn tóc cho Tuệ Tử lọt vào trong mắt Lý Hữu Tài lại biến thành vả vào mặt Tuệ Tử.

Hờ hờ, Vu Kính Đình là thằng bạo lực gia đình, mày sẽ không có được kết cục tốt đâu!

Lý Hữu Tài u ám nhìn hai người một trước một sau rời đi, Tuệ Tử sợ đến mức không dám đi bên cạnh hắn ta, hai người này liệu còn tốt đẹp được không?

Điều mà Lý Hữu Tài không nhìn thấy đó là, sau khi hai người họ bước ra khỏi tầm mắt của hắn, Vu Kính Đình cúi người xuống.

“Lên đi.”

“Anh làm gì vậy!” Mặt Tuệ Tử nóng ran.

“Phía trước có miếng băng to, đế giày của em không chống trơn. Này, em cười cái gì! Anh không phải loại đàn ông lề mề chậm chạp sợ vợ đâu, anh chỉ lo cho con thôi!”

Vu Kính Đình giấu đầu hở đuôi, thấy cô vợ nhỏ nhà mình vẫn đang bụm miệng cười, anh dứt khoát tóm lấy cô, cưỡng chế công trên lưng.

Hừ, hành động của tên rắn rỏi này không dọa chết cô được! Vu Kính Đình cố gắng tìm lại chút thể diện cho mình ở trong lòng, ra vẻ cool ngầu.

Đôi mắt của Tuệ Tử vẫn dán chặt vào con chó lớn trong sân nhà đó, chó vẫn đang sủa, không hề cắn người.

“Anh Hữu Tài...” Giọng của Liễu Lạp Mai vang lên ở cổng Đại đội, gọi lại ánh mắt đang nhìn Tuệ Tử của Lý Hữu Tài.

“Sao em lại ở đây?” Lý Hữu Tài sợ người khác nhìn thấy, vội vàng kéo Liễu Lạp Mai vào một góc không người.

“Anh Hữu Tài, em sợ!” Liễu Lạp Mai lao vào vòng tay hắn, Lý Hữu Tài vội vàng nhìn sang chỗ khác, hắn thật sự không muốn nhìn thấy gàu trên đỉnh đầu Liễu Lạp Mai.

“Kẻ xấu xuất hiện rồi, em nhìn thấy rồi, sợ chết em mất!” Tay Liễu Lạp Mai ôm chặt lấy eo Lý Hữu Tài.

“Em nhìn thấy rồi?” Con người của Lý Hữu Tài hơi lóe lên.

Liễu Lạp Mai gật đầu lia lịa, ả thực sự đã bị dọa sợ.

Ả ở trong thôn bị Tuệ Tử chỉnh đốn đến mức không thể ở lại được nữa, vậy nên mẹ ả đã gửi ả đến nhà bà ngoại, chính là thôn Uyển Gia ở gần đó, vừa sống được hai ngày đã chạy về.

“Em đi ngang qua ruộng ngô, nhìn thấy có một người đàn ông kéo một đứa bé mười mấy tuổi, má ơi, em sợ chết mất.” Liễu Lạp Mai hễ nhắm mắt là dường như lại nghe thấy tiếng hát của cô bé đó.

Ở không dám ở lại nữa, chạy suốt đêm về tìm Lý Hữu Tài.

“Anh Hữu Tài, chúng ta mau kết hôn đi, một người con gái chưa chồng như em cũng sợ bị người ta nhắm trúng lắm!”

May mà Lý Hữu Tài không phun hết bánh ngô đã ăn lúc trưa ra.

Cô ta, con gái?!

Lại còn không biết xấu hổ mà nói ra lời này. Khi Liễu Lạp Mai đi theo hắn thì ả đã chẳng còn là con gái rồi, không biết đã qua qua lại lại với biết bao nhiều gã đàn ông, não hắn ta bị lừa đá mới lấy cái loại tệ hại như vậy.

Mặc dù Tuệ Tử cũng từng kết hôn, song Tuệ Tử chỉ ở với mỗi Vu Kính Đình, hơn nữa Tuệ Tử còn biết kiếm tiền... Hắn không chê Tuệ Tử đầu.

“Anh Hữu Tài?” Liễu Lạp Mai gọi mấy tiếng mà Lý Hữu Tài đều phớt lờ, ả ta cuống lên.

“Em có nhìn thấy rõ mặt con súc vật đó không?”

“Em nhìn được góc nghiêng thôi, tuổi tác hình như cũng không còn trẻ nữa.”

“Người mà em nhìn thấy, là Vu Kính Đình.” Lý Hữu Tài giữ chặt vai Liễu Lạp Mai nói.

“Không phải hắn, góc nghiêng trông lớn tuổi lắm, còn có tóc bạc nữa!”

“Lạp Mai, em có muốn kết hôn với anh không?”

Liễu Lạp Mai nằm mơ cũng muốn nữa là.

“Vậy em phải nghe lời anh, em ra ngoài nói, em nhìn thấy rồi, là Vu Kính Đình làm.”

Quỷ kế mà Lý Hữu Tài nghĩ ra trước kia, chính là úp chậu phần này lên đầu Vu Kính Đình .

Ba người nói có cọp thì thiên hạ cũng sẽ tin là có cọp thật thôi.

Danh tiếng ở trong thôn của Vu Kính Đình thối nát không phải ngày một ngày hai, những lời này cho dù Liễu Lạp Mai không truyền ra thì mọi người cũng sē tin.

Nhân lúc hiện tại giám định tư pháp còn chưa hoàn thiện, đổ hết mọi việc lên đầu Vu Kính Đình, Tuệ Tử thông minh lại nhút nhát như vậy, có thể không tin được sao?

Nếu may mắn, Vu Kính Đình sẽ vào thẳng tù luôn, còn Tuệ Tử sẽ thuộc về hắn.

Lý Hữu Tài hạ quyết tâm, chuyện này phải nhanh chóng làm, tranh thủ trước Tết đưa Vu Kính Đình vào tù, còn phải ăn được xương sườn Tuệ Tử mua nữa.

Số tiền sính lễ mà Tuệ Tử lấy lại được từ gia đình bố mẹ cũng đủ để cho hắn lập nghiệp rồi, hắn sẽ cho Tuệ Tử một cuộc sống tốt đẹp!