Nhắc tới chuyện đổi tên, Vu Kính Đình rõ ràng không kiên nhẫn.
“Không sao cả, anh không muốn nói thì không cần nói đâu, em cũng không thích miễn cưỡng người khác... Ôi, lát nữa anh mang bán bím tóc em đã cắt đi nhé?”
Trong trần có thu mua tóc, mà tóc của Tuệ Tử vừa đen vừa dài thì ít nhất cũng có thể bán được vài đồng tiền, tóc được thu mua dùng làm tóc giả xuất khẩu.
“Em cố ý phải không?” Rõ ràng là muốn khiến anh áy náy mà.
“Có đâu? Lấy để mua sườn cho Giảo Giảo mà.” Trong mắt Tuệ Tử hiện lên sự đắc ý.
Ánh mắt gian xảo phối hợp với gương mặt thuần khiết này khiến cho Vu Kính Đình không kìm được mà dùng đầu lưỡi liếm răng sau, ánh mắt anh nhìn cô cũng dần dần trở nên nguy hiểm.
Tuệ Tử tập trung chờ anh tiết lộ, nào ngờ sau lưng đột nhiên tê dại.
Cô bất ngờ bị anh đẩy lên cửa, làm cô sợ hết hồn.
“Vu Thiết Cắn, anh điên rồi à?”
“Phải đấy, anh điên rồi.” Nhìn thấy cô thì anh lập tức điên liên, có vấn đề gì không?
Anh ấn gáy cô, cúi đầu hôn lên đôi môi giống như cánh hoa. Mỗi lần cái miệng nhỏ nhắn của cô nói những lời châm chọc thì anh lại muốn làm như vậy.
Tuệ Tử cảm thấy người này có lẽ thuộc loài chó, hoặc là loại chó sói vừa mọc răng, ngứa răng cho nên phải cắn chút gì đó.
Cả người cô chưa có chỗ nào là anh chưa cắn cả, đặc biệt là anh thích cắn châu môi(*) của cô.
(*) Điểm chính giữa của môi trên.
Môi trên của Tuệ Tử có châu môi nhỏ, bình thường thì không rõ lắm nhưng khi cười lên lại vô cùng xinh đẹp.
Từ sau khi Vu Thiết Căn phát hiện ra, lúc nào có cơ hội lại phải cắn vài lần.
Hơi thở nóng rực làm cho Tuệ Tử vô cùng choáng váng, cô túm vạt áo anh nhưng lại không biết nên đẩy ra hay kéo lại gần, phản ứng đáng yêu của cô đương nhiên không thể qua mắt được người đàn ông gian xảo này.
Tiếng cười khẽ mang theo hơi nóng thổi vào lỗ tai nhỏ nhắn của cô, gương mặt Tuệ Tử đỏ lên, đe dọa sẽ dùng nắm đấm nhỏ nên anh.
“Anh mà dám làm bậy, em sẽ nói cho mẹ biết đấy!”
Vương Thúy Hoa chỉ sợ Vu Kính Đình không giữ được lưng quần mà làm cô động thai, sáng sớm đã kéo anh ra sân dạy dỗ một trận.
“Không đưa vào trong, cũng không làm gì khác.”
“Cút!” Tuệ Tử vô cùng muốn bổ não của anh ra xem bên trong có phải khác màu với não của người khác hay không?
Không mắng còn đỡ, mắng rồi còn hăng hơn.
Vu Kính Đình cảm thấy người vợ nhỏ trước mặt mình giống như hoa quế nở đến mềm rũ, hương thơm ngào ngạt, hai mắt to tròn ngập nước. Cô tủi thân nhìn anh, lại còn duỗi móng vuốt nhỏ ra đánh anh nhưng không hề đau hay ngứa chút nào.
Thế này chẳng phải là thêm dầu vào lửa sao?
Vu Kính Đình lùi ra sau một bước, nhìn đôi môi bị hôn đến đỏ của cô, hung dữ nói:
“Không cho người ta làm mà còn trêu chọc!”
“???” Cô trêu chọc anh cái gì cơ chứ?!
Lời nói hung dữ cũng không áp chế được lửa trong người, anh chỉ vào chiếc mũi nhỏ nhắn của cô, sau đó hung tợn nói:
“Sớm muộn gì anh cũng làm em cho coi!”
Tử Tuệ cạn lời.
Rõ ràng là bản thân anh đang tự mình diễn sâu, cũng không biết tưởng tượng cái gì mà lại làm loạn lung tung, anh lại còn buông lời tàn nhẫn nữa, đang trả đũa đấy phỏng?
Vu Kính Đình không dám ở trong phòng nữa, anh cảm thấy Trần Hàm Tuệ giống như là hoa thành tinh, đứng im không làm gì cũng vô cùng quyến rũ.
Anh đi lấy chậu nước lạnh rửa mặt cho tỉnh táo, nếu còn không tỉnh táo nữa thì thật sự sẽ có chuyện mất.
“Đừng có vung vẩy! Lau mau!” Tuệ Tử đúng lúc đưa khăn mặt đến, cô nhận ra người đàn ông này sống quá cầu thả.
Trời lạnh mà lại dùng nước lạnh như bằng để rửa mặt, rửa mặt xong xuôi rồi lại vùng vẫy lung tung vài cái giống như chó con là xong việc, rốt cuộc làm sao anh sống được đến lớn như vậy nhỉ?
“Anh còn chưa nói chuyện cái tên đấy.”
Vu Kính Đình thầm than, anh phát hiện tiểu yêu tinh này vô cùng cố chấp, vòng một vòng lớn như vậy mà cô còn nhớ thương đến việc này.
Bị Tuệ Tử dây dưa đến nỗi không còn cách nào khác, nên chỉ đành bất đắc dĩ nói ra “sự tích” của việc đổi tên.
“Em nói với bố mẹ vợ anh rằng Vũ Thiết Căn nghe giống như là Vũ Củ Cải To, còn nói rằng có quốc gia gọi củ cải to là Đại Căn.”
“Em từng nói lời này sao?”
Tuệ Tử nghĩ rất lâu cũng không nhớ ra được.
“Em nói lúc em vừa mới lên lớp mười.”
Tuệ Tử nhớ rồi, quả thật là có chuyện như vậy. Nhà cô có mấy quyển sách nước ngoài, vừa hay cô nhìn thấy cái này cho nên thuận miệng trêu chọc mà thôi, nhưng mà??
“Em nói chuyện phiếm với mẹ ở trong vườn mà, sao anh có thể nghe được vậy?”
Đi tiểu ở bên ngoài chân tường nhà em cho nên thuận tiện nghe lén thôi, chuyện này sao có thể nói cho em biết được? Vu Kính Đình giấu giếm sự thật, ra vẻ đạo mạo trang nghiêm.
“Em đã sỉ nhục tên của anh, lại còn chê bai tên của anh, nhưng chẳng phải bây giờ đã rơi vào tay anh rồi sao?” Vu Kính Đình đang tưởng tượng tới cảnh “ức hiếp” cô, vừa dùng nước lạnh rửa mặt nhưng giờ lại nóng lên rồi.
“Không phải là em chê bai tên của anh, cái em ghét chính là anh kia kìa, ai bảo anh cứ túm lấy tóc của em làm gì cơ chứ?”
Hình như từ nhỏ anh đã rất thích bắt nạt cô, hai người đi một trước một sau không nói lời nào với nhau, anh đều sẽ túm tóc cô, cũng không thấy anh quấy phá mấy cô gái nhỏ nào khác, chỉ có tình cảm đặc biệt với mái tóc của cô.
“Không chỉ có vậy, lúc em học lớp mười một em còn nói với bạn học của em rằng, cái tên Thiết Căn này nghe giống như là tên lưu manh trong bản thảo chép tay vậy... Nhóc ranh em còn chưa lớn sao mà còn xem bản thảo chép tay?”
Mặt Tuệ Tử nóng lên.
Cũng không phải là cô chủ động tìm xem, mà là do mẹ của cô giấu ở nhà dưới mấy quyển cho nên cô tùy tiện lật thử, mang theo ánh mắt phê phán mà xem thôi chứ không có ý gì khác.
Từ “Thiết” này được dùng trong các tác phẩm văn học cổ điển nổi tiếng, phần lớn đều không phải là cảnh tượng tốt đẹp gì cả.
“Khoan đã, trọng điểm không phải là em có xem bản thảo chép tay hay không, sao em nói chuyện phiếm với bạn học mà anh lại nghe được?!”
Anh có phải là âm hồn không đấy? Sao mà chỗ nào cũng có mặt vậy?
Hê hê, ông đây bị đau bụng cho nên ngồi xổm bón phân cho ngô, vừa khéo nghe được thôi mà... Lời này sao có thể nói cho em biết chứ? Vu Kính Đình cười khẩy, dùng ánh mắt phán xét nhìn cô, nhìn đến nỗi cô cũng chột dạ!
Dám nói tên anh giống “củ cải to”, rồi lại giống bản thảo chép tay, là đàn ông thì sao có thể nhịn được đây.
Đêm đó Vu Kính Đình treo tường vào trong sân nhà họ Trần, cướp ba trăm bài thơ Đường đặt dưới tàng cây.
Cuốn sách nào cũng lật hết một lần, cuối cùng anh chọn trùng hai chữ “Kính Đình”.
Cảm giác của người trí thức đập vào mặt, cộng với việc giải thích câu thơ ở phía dưới (có chú thích bính âm), anh đã quyết định, chính là cái tên này - Vu Kính Đình.
Ý nghĩa chủ yếu là may mắn.
Trông nhau có vẻ hữu tình, họa chẳng có núi Kính Đình với ta(*). Sau khi đổi tên thì chưa được mấy năm nhóc con này đã gả cho anh, trọng điểm là nhìn nhau hoài không chán.
(*) Tương khan lưỡng bất yếm/ Chỉ hữu Kính Đình sơn. - trích Độc tọa cùng núi Kính Đình của Lý Bạch.
Chắc chỉ có anh đọc một câu thơ cổ mà còn mang theo sự mê tín.
“Em đấy, cô vợ một bụng xấu xa này của anh, xem em còn có thể moi ra khuyết điểm nữa không đây? Còn nói tên của anh giống như bản chép tay nữa hay không?”
Lời nói nghẹn mấy năm trời rốt cuộc coi như có đất dụng võ, Vu Kính Đình như muốn nói, anh đây cứng lên rồi!
“Thiết Căn, Kính Đình...?”
Tuệ Tử nhẩm tới nhẩm lui, nhẩm đến nỗi đọc ra âm gần giống.
Mặt cô đỏ lên, cái này, cái này, cái này không phải là rất giống bản thảo chép tay sao?
Sợ anh nhìn thấu tâm tư ủa mình cho nên vội vàng len lén nhìn anh, không biết anh lại nghĩ tới chuyện xấu gì rồi, cười đến mức mặt cũng xấu nốt.
Không chừng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.
Tuệ Tử rất biết điều mà tránh không hỏi đến, dù sao tên này cũng không phải là cái bánh ngon.
Buổi chiều, bức tường gạch nhà họ Trương đã được xây xong.
Lý Hữu Tài mang theo chút tiền cuối cùng trong nhà đi vào thành phố mua một cặp mắt kính mới.
Lý Hữu Tài đeo mắt kính lên, cảm thấy thế giới đều sáng ngời. Hắn nhảy từ trên xe ngựa xuống, hai mắt nhìn về phía nhà họ Vu, hắn phải tìm cơ hội gặp mặt Tuệ Tử để nói vài lời mới được.
Lý Hữu Tài đang suy nghĩ đột nhiên thấy trước mắt tối sầm.
Một bao bố quen thuộc trùm lên đầu.
Lý Hữu Tài: ???