Chó sủa mấy tiếng rồi lại thôi, trong lòng Tuệ Tử như có con hươu chạy loạn, lo lắng không yên.
Trong vài giây chờ đợi kết quả này, cô lo nghĩ miên man.
Cuối cùng, ánh sáng rọi vào qua lỗ hổng trên hàng rào kèm theo tiếng hỏi han của Vu Kính Đình khiến thanh kiếm nặng nề treo trong lòng Tuệ Tử rơi xuống.
Lục phủ ngũ tạng quặn đau khiến cơ thể cô khẽ run rẩy khi nghĩ đến cảm giác sợ hãi lúc bị Lý Hữu Tài đầy từ trên núi xuống.
Từ phản ứng lạ lùng của Lý Hữu Tài, cô đoán rằng có lẽ hắn cũng sống lại.
Sau khi chứng minh suy đoán của mình là đúng, Tuệ Tử phát hiện tất cả những gì mình đã làm để xây dựng tâm lý đều công cốc.
Đáy lòng cô tràn ngập sự căm phẫn, không cam tâm, nóng nảy, ý muốn tự tay giết chết kẻ thù cứ thế mà nảy sinh trong đầu.
Thù hận to lớn như chất thành núi ập tới, rồi lại như cây cung bị kéo căng khiến cô nóng lòng muốn khiến Lý Hữu Tài bị hàng vạn mũi tên bắn xuyên tim.
“Mẹ kiếp, tên thối nát này thật sự dám đến sao?” Giọng mắng mỏ của Vu Kính Đình đánh thức Tuệ Tử khỏi lòng căm hận.
“Em ở yên trong phòng, ông đây sẽ đi dạy hắn làm người.” Không đánh cho Lý Hữu Tài phọt shit ra, anh sẽ không trở về!
Tuệ Tử đè vai anh lại, hơi run rẩy nhưng rất mạnh mẽ.
“Đừng đi.”
“???” Vu Kính Đình không hiểu.
Ban ngày, không phải cô nhìn anh đánh Lý Hữu Tài vui vẻ lắm sao?
Hắn tự mò tới để bị đánh, tại sao lại không đánh?
“Đừng đi, tuyệt đối đừng đi, đừng...” Tuệ Tử dùng hết sức lực để nói ra câu này.
Vu Kính Đình vừa định hỏi đã thấy mặt Tuệ Tử tái mét dưới ánh trăng, cô cắn chặt môi, thở dồn dập, trên trán đổ mồ hôi hột, đến môi cũng bị cô cắn rách.
“Vợ ơi, em sao vậy?! Vợ ơi!” Vu Kính Đình vội vàng ôm lấy cô, dùng tay tách môi cô ra.
“Đừng đi... Đừng để hắn phát hiện ra rằng chúng ta đã nhìn thấy hắn.” Tuệ Tử nói câu này xong thì ngất xỉu.
Sự kích thích cảm xúc to lớn vượt quá sức chịu đựng của cơ thể, dưới sự bủa vây của thù hận, cô dựa vào sự tự chủ phi thường và kinh nghiệm của kiếp trước mà đưa ra phán đoán lý trí, ngăn cản Vu Kính Đình ra tay.
Cô biết làm thế nào là tốt nhất cho mọi chuyện.
Vu Kính Đình thấy Tuệ Tử ngất đi thì sợ khiếp vía, vội vàng tới phòng phía Đông đánh thức Vương Thúy Hoa dậy.
Vương Thúy Hoa cũng vô cùng hoảng hốt, chỉ sợ Tuệ Tử có chuyện gì nên ở lại chăm sóc Tuệ Tử còn Vu Kính Đình thì ra ngoài tìm bác sĩ trong thôn.
Lý Hữu Tài ngồi xổm ở bức tường phía tây nhà họ Vu đốt tiền giấy, nơi này không chỉ là nơi đau lòng đối với hắn mà còn là một nơi đáng sợ. Hắn ra vẻ can đảm vừa đốt vừa nhỏ giọng nói thầm: “Tuệ Tử à, kiếp trước tôi nợ cô một mạng, nhưng không phải chuyện này đã qua rồi sao? Con người phải nhìn về phía trước, đừng luôn nhìn chằm chằm vào quá khứ. Cô oán hận tôi sẽ phải thành oán quỷ không thể đi đầu thai, tội gì phải thế?”
“Mau đi đầu thai đi, tôi sẽ đốt thêm một ít tiền giấy cho cô, hai ta không ai nợ ai. Cô yên tâm, kiếp này tôi sẽ đối xử thật tốt với cô. Một núi không thể chứa hai hổ, ở đây vẫn có một Tuệ Tử mà, cô ở lại thì làm được gì chứ?”
Khi lẩm bẩm vài câu trước, Lý Hữu Tài còn có chút áy náy bởi dù sao hắn cũng nợ Tuệ Tử một mạng, nhưng về sau Lý Hữu Tài càng nói càng đáng giận.
“Nếu cô đồng ý làm người yêu tôi, tôi còn giết cô sao? Tự cô nghĩ quẩn thì trách ai chứ?”
“Biết điều đi đầu thai, tôi còn có thể đốt thêm chút tiền giấy cho cô. Cô mà còn ở đây khiến tôi gặp xui xẻo tôi sẽ tìm đạo SĨ xử lý cô, khiến cô vĩnh viễn làm một con quỷ không thể siêu sinh!”
Ánh lửa còn sót lại chiếu lên vẻ mặt dữ tợn của Lý Hữu Tài, một cơn gió thổi qua cuốn đám tiền giấy đang cháy dở ập lên mặt Lý Hữu Tài, nóng đến mức khiến hắn đứng bật dậy.
Đèn nhà họ Vu sáng lên, một giây trước Lý Hữu Tài còn đang tranh đấu với đống lửa đã thấy sợ hãi, sợ mình bị phát hiện nên vội vàng dùng chân dập lửa.
Lý Hữu Tài đe dọa uy hiếp “quỷ” vô hình nhưng thấy người sống lại sợ muốn chết, nhất là nhìn thấy Vu Kính Đình thì càng như chuột nhìn thấy mèo. Hắn không thể nào quên được kiếp trước bản thân mình chết thê thảm như thế là do Vu Kính Đình ban tặng!
Cửa nhà họ Vu mở ra, Vu Kính Đình vội vàng ra ngoài, vừa chạy đi vừa mặc áo bông. Lý Hữu Tài nấp trong bóng tối nhìn theo, không dám đi ra.
“Đừng quên bảo Vương Minh mang hòm thuốc theo!” Vương Thúy Hoa đi theo ra ngoài, gọi với theo bóng lưng Vu Kính Đình.
“Biết rồi, mẹ về chăm sóc Tuệ Tử đi!” Giọng Vu Kính Đình từ xa vọng lại, anh đã chạy xa, lộ rõ vẻ lo lắng.
Lý Hữu Tài phản ứng lại.
Vương Minh là bác sĩ duy nhất trong thôn, quá nửa đêm đi tìm bác sĩ hẳn là Tuệ Tử bị ốm.
Chờ Vương Thúy Hoa vào nhà Lý Hữu Tài mới đứng lên, nhìn đống lửa đã bị dập tắt mà toát mồ hôi lạnh.
“Xem ra thím Tư tính toán rất chính xác, mình đốt tiền giấy bên đây, Tuệ Tử bên kia đã có phản ứng. Huyền học sâu rộng quả thật không thể không tin.” Nói xong hắn bèn gom chỗ tiền giấy chữa cháy hết lại, châm lửa đốt rồi cúi đầu báo trước đống tro tàn mà chẳng có chút tôn kính.
“Tuệ Tử à, cô cứ yên tâm đi đầu thai đi. Cả đời này tôi sẽ hối lỗi, tôi sẽ đối xử thật tốt với cô của kiếp này. Cô hãy phù hộ cho tôi sớm kết hôn với cô nhé, tôi không chê bai việc cô đã ngủ với Vu Kính Đình đâu.”
Lại một cơn gió khác thổi qua, tro tàn bay khắp nơi, như là chế nhạo, lại như khinh thường.
Tuệ Tử mơ màng nhìn thấy cảnh tượng trước khi cô chết.
“Tuệ Tử, đời này em còn gì nuối tiếc không?” Lý Hữu Tài hỏi Tuệ Tử ở trên núi.
“Không.” Tuệ Tử trả lời ngập ngừng và không chắc chắn.
Sự nghiệp của cô không lớn nhưng nhà xe đều có đủ, tự do kinh tế và có hàng chục nhân viên trong tay.
Cô làm người đàng hoàng, công việc ổn định, tận tâm hoàn thành sứ mệnh xã hội của một doanh nhân, ủng hộ các chính sách của cấp trên, kinh doanh và nộp thuế hợp pháp, là một sếp tốt trong lòng nhân viên và một người mẹ tốt trong lòng con nuôi.
Cuộc sống tưởng chừng như hoàn hảo này lại luôn thiếu một thứ gì đó.
Mỗi ngày thức dậy cô đều rất mệt mỏi, bác sĩ nói bệnh trầm cảm của cô đã trở nên rất nghiêm trọng. Vì vậy cô chọn xây dựng công ty trên núi, hy vọng có thể dùng sức mạnh của thiên nhiên để gột rửa trái tim mệt mỏi của mình.
“Em thiếu mất một người đàn ông, em nghĩ sao về anh?” Lý Hữu Tài luôn nuốt nước miếng khi nói chuyện, thậm chí trong mắt hắn còn lóe lên tia sáng mưu mô.
“Tôi đã trả lời anh về vấn đề này rất nhiều lần, kiếp này tôi và anh sẽ không thể nào bên nhau. Hơn nữa, tôi không cần một người đàn ông.”
Cô có thể làm những gì một người đàn ông có thể làm và cũng có thể làm những gì một người đàn ông không thể làm. Một mình cô cũng có thể sống rất tốt.
Nếu Lý Hữu Tài vẫn cứ u mê không giác ngộ như thế, cô sẽ tính đến chuyện đuổi hắn ra khỏi công ty.
Ánh mắt cô rơi xuống một góc núi, nơi có rất nhiều cây phỉ.
Một đoạn ký ức xa xôi bỗng hiện lên trong đầu cô - trong cuộc hôn nhân ngắn ngủi duy nhất mà cô từng có, chồng cô đã hái được một túi đầy ắp quả phỉ cho cô.
Hạt phỉ tươi roi rói có nhân giòn tan. Tuệ Tử nhìn thấy cây phỉ bỗng nhớ tới Vu Kính Đình - một dáng vẻ tốt đẹp mơ hồ.
“Hữu Tài, anh còn nhớ Vu Kính Đình trông như thế nào không?” Cô thậm chí không nhớ nổi Vu Kính Đình trông như thế nào.
Sau lưng cô lặng ngắt như tờ, Tuệ Tử quay lại, cô nhìn thấy khuôn mặt dữ tợn của Lý Hữu Tài.
Hắn đẩy cô thật mạnh, Tuệ Tử bất ngờ không kịp đề phòng, cơ thể đã bay lên không trung.
“Cô đi chết đi, tôi sẽ đem tro cốt của cô trở về nhà cũ nhà họ Vu. Muốn gặp Vu Kính Đình à, tôi cho cô nhìn đủ! Cô có biết anh ta đã tìm cô rất nhiều năm không? Cô chẳng biết gì cả, người phụ nữ máu lạnh như cô, trong lòng còn chứa thứ gì ngoài bản thân mình chứ?”