Lưu Manh Đi Lấy Vợ

Chương 13: Cô em chồng quái gở




Vu Kính Đình bị Tuệ Tử nắm thóp.

“Lợn nhà em sinh mấy con?”

Giọng nói nhẹ nhàng, sắc bén đâm thẳng vào tâm can.

Vu Kính Đình thả cô xuống.

“Mau vào phòng đi.”

“Rốt cuộc anh giúp mẹ em bán bao lâu rồi? Có trích phần trăm không?”

“Em đừng hỏi mãi câu hỏi này nữa! Đã trôi qua bao nhiêu năm rồi!” Anh thẹn quá hóa giận, giọng điệu cũng lớn hơn.

Cổ họng vốn không nhỏ, lại còn nâng tone lên nữa, không giống gào thì cũng giống thét.

Tuệ Tử gan nhỏ, não chưa kịp phản ứng thì cơ thể đã phản ứng rồi.

Nước mắt lã chã rơi xuống.

“Đừng khóc mà, cũng không phải anh nhắm vào em, anh không có ý đó, anh không...”

Càng giải thích lại càng khóc lớn hơn.

Tuệ Tử không muốn yếu đuối như vậy, nhưng cô không kiềm chế được.

Cô mít ướt hơn người khác nhiều, nước mắt cứ tự dưng chảy ra ngoài thôi.

“Vu Thiết Căn!”

Cùng với tiếng hét rung trời chuyển đất, Vương Thúy Hoa xách xẻng xông ra.

Đập thẳng vào mặt anh.

Vu Kính Đình giật mình né qua một bên.

“Mẹ, con đang nói chuyện với Tuệ Tử mà!”

“Mẹ đứng trên bậc thềm nhìn thấy hết rồi, nó nói năng đàng hoàng với mày, mày lại quát nó! Cổ họng mày to như thế sao không đi bán đồng nát đi? To họng thế này đi rao bán rượu, bán báo, bán vỏ kem đánh răng là ổn đấy, mày ở nhà hét cái gì?”

Vu Kính Đình ngậm bồ hòn làm ngọt.

Thói quen không phải một ngày là có thể hình thành được, tìm một người vợ nhõng nhẽo thế này, trong chốc lát sẽ không thể sửa được.

Ánh mắt cầu cứu nhìn Tuệ Tử, mau lên, nói ông đây không bắt nạt em đi!

“Mẹ, con sợ...” Tuệ Tử trốn sau lưng Vương Thúy Hoa.

Vương Thúy Hoa nắm lấy tay Tuệ Tử, bà cầm tay cô vả vào miệng Vu Kính Đình.

Tuệ Tử sợ chết khiếp.

Cô không ngờ mẹ chồng lại dữ dằn như vậy, cái tát này đánh xuống khiến tay cô đau điếng, thế mà Vu Kính Đình lại bày ra dáng vẻ không quan tâm, mặt đúng là dày thật.

“Ăn nói tùy tiện này!” Vương Thúy Hoa lên lớp giúp con dâu, “Con đừng sợ nó, nó đần lắm, cái gì cũng không biết, lại còn dám quát con, tiện tay có gì vớ nấy đánh chết nó đi!”

Nói rồi bà giơ cái xẻng trong tay lên, thấy chưa? Phải làm thế này này!

Tuệ Tử rụt cổ, thứ này mà đánh lên người, không chết mới lạ?

“Đàn ông chính là như vậy, con càng thật thà nó càng bắt nạt con, thấy nó giương nanh múa vuốt một tí thì phải xử ngay, nó nổi giận con cứ đánh nó, đánh tới khi nó không dám lên mặt với con mới thôi! Mẹ không ở nhà con làm sao sống được? Con phải dữ dằn lên!”

Tuệ Tử nghĩ tới trò đập chuột, đầu chuột chính là Vu Kính Đình.

“Mẹ, mẹ là mẹ chồng của cô ấy chứ có phải mẹ ruột đâu!” Vu Kính Đình bĩu môi.

Vương Thúy Hoa trừng mắt với anh: “Buổi chiều là tự mày nói sau này gọi mẹ là mẹ vợ đấy!”

Vu Kính Đình cứng họng, không còn lời nào để nói.

Tuệ Tử nín khóc, bật cười, nhìn thấy cô cười, mẹ con Vu Kính Đình cũng đồng thời thở hắt ra.

“Đi, vào nhà ăn cơm, mẹ để dành cho con một quả trứng luộc, vẫn còn nóng hổi đấy.” Vương Thúy Hoa thân thiết ôm tay con dâu, Vu Kính Đình đi trước.

Mông bất thình lình bị Vương Thúy Hoa đạp một cái, anh quay đầu nhìn Vương Thúy Hoa, mặt đầy dấu chấm hỏi.

“Nhìn dáng đi ngông nghênh của mày kìa, nghênh nghênh ngang ngang, ra vẻ dân anh chị hả?”

Đánh con không cần có lý do, cũng không cần chọn thời điểm, nhìn ngứa mắt thì cứ thế mà đánh.

Tuệ Tử khoái trá, sao kiếp trước cô không phát hiện mẹ chồng thú vị thế này nhỉ?

“Được, hùa nhau ăn hiếp con, sau này đừng bắt con làm việc nữa nhé, mẹ kêu Tuệ Tử đi cày ruộng đi.”

“Mày dám! Tuệ Tử đang mang thai sao có thể làm việc tay chân? Không được, thằng nhóc xấu xa này đúng là chẳng ra gì, Tuệ Tử, tối nay con ngủ cùng mẹ đi, đừng ở cùng nó nữa.”

Vương Thúy Hoa nhìn khuôn mặt hung thần ác sát của con trai thì càng cảm thấy không phải loại tốt đẹp gì, lỡ như nửa đêm nó tỉnh dậy trả đũa đứa con dâu hiền lành này thì phải làm sao?

“Được ạ.” Tuệ Tử đồng ý thật.

“Không được, con không đồng ý, nhất quyết không được!”

Thành tựu được “lên giường” mà Vu Kính Đình cố gắng cả ngày hôm nay đều bị mẹ ruột phải sạch rồi!

“Đợi đến khi nào mày không bắt nạt Tuệ Tử nữa thì mẹ sẽ để con bé về phòng Tây.” Vương Thúy Hoa đã sắp xếp rồi, Tuệ Tử cũng gật đầu.

Vu Kính Đình tức tối đến nỗi vò đầu bứt tai.

Cô vợ thơm phức, mềm mịn thế này, dựa vào đầu không cho anh ôm chứ?

Vương Thúy Hoa dắt Tuệ Tử vào trong phòng, bàn ăn đặt trên giường lò, trên bàn bày một mâm tận mấy món, đang đợi Tuệ Tử và Vu Kính Đình về ăn.

Hơi nóng bốc lên tấm kính mù mịt, trước mặt Tuệ Tử cũng toàn là khói, cảnh tượng đời thường thế này đã lâu rồi cô chưa thấy.

Một cô nhóc đen gầy ngồi cạnh bàn đang dùng móng tay đen sì bóc trứng gà, nhìn thấy Vương Thúy Hoa và Vu Kính Đình trở về, nhóc con nhanh như cắt đem quả trứng đã bóc sạch nhét vào miệng.

“Quả trứng đó là để cho chị dâu con ăn mà! Mau nhổ ra!” Vương Thúy Hoa bước nhanh tới trước, vươn tay muốn cạy miệng Vu Giảo Giảo.

Con bé càu nhàu rồi nuốt xuống, chép chép xong mới mở to miệng, cho mọi người thấy trong miệng chẳng có gì.

Vương Thúy Hoa tức giận giơ tay lên muốn đánh vào gáy nó, Tuệ Tử vội ngăn lại.

“Mẹ, Giảo Giảo đang tuổi lớn, ăn nhiều chút mới tốt, đừng đánh vào đầu trẻ con ạ.”

Vương Thúy Hoa bấy giờ mới hạ cánh tay đã giơ lên hồi lâu mà vẫn không nỡ đánh xuống của mình.

Cô con gái Giảo Giảo này không giống với con trai, từ lúc sinh ra tới giờ cũng chưa từng thấy mặt bố, trong lòng Vương Thúy Hoa thương nó hơn chút ít chắc cũng bởi nguyên nhân này, mà con bé này càng lớn càng chả ra làm sao, nói một câu có thể khiến người ta nghẹn chết.

“Còn không cảm ơn chị dâu đi.”

“Cảm ơn chị ta làm gì, chị ta đâu muốn làm chị dâu con.” Giảo Giảo bóp nát lòng đỏ trứng còn thừa lại, vứt vào trong bát đã chuẩn bị cho Tuệ Tử.

Tỏ vẻ bản thân không ăn được thì Tuệ Tử cũng đừng hòng được ăn thoải mái.

Vương Thúy Hoa tăng huyết áp, Vu Kính Đình cởi giày leo lên giường lò, anh túm đứa em gái đang chuẩn bị bỏ chạy lại.

“Có phải lâu quá rồi anh chưa đánh mày không hả?”

“Thả em ra! Vu Thiết Căn, anh không phải người tốt!” Giảo Giảo ra sức giãy giụa.

“Ồ, Vu Thiết Căn là tên mày có thể gọi à? Để anh xem mày mọc mấy cái răng, bẻ vài cái đi cho mày bớt nói bậy!”

Tuệ Tử cũng leo lên giường lò, dùng tay ngắn móng vuốt của Vu Kính Đình lại, kéo Giảo Giảo tới bên cạnh mình:

“Anh không biết nặng nhẹ, lỡ làm Giảo Giảo bị thương thì sao?”

Giảo Giảo dùng sức đẩy Tuệ Tử ra, chỉ vào cô nói:

“Tôi không cần chị vờ vịt! Chị xem thường anh tôi, chị cũng xem thường tôi, chị coi trọng ai thì tìm người đó đi! Đừng tưởng tôi không biết, hôm nay trong nhà ăn trứng gà nên chị mới giả bộ tốt với tôi, ngày mai không có trứng gà ăn thì lại chạy mất cho xem!”

Mấy lời này nói ra từ miệng một đứa nhóc mười tuổi, không thể nói là không chấn động được.

Kiếp trước Giảo Giảo cũng không thích Tuệ Tử, nó luôn ở bên cạnh dọa nạt Tuệ Tử một cách quái gở, có cơ hội là sẽ châm chọc cô mấy câu, Tuệ Tử rời khỏi nhà họ Vũ cũng có công lao của cô em chồng khó ở này.

Cách một kiếp lại gặp lại cô em chồng kì quái, phản ứng đầu tiên của Tuệ Tử không phải là tức giận mà là ngưỡng mộ.

Cô sống hai kiếp rồi song mồm mép vẫn không chua ngoa được như Giảo Giảo, phong thủy của nhà họ Vu là nuôi dưỡng nên người biết chiến đấu, từ người tới vật nuôi, không vế nào không dữ cả.

Mặt Vương Thúy Hoa và Vu Kính Đình đồng loạt biến sắc, Tuệ Tử nhát gan vẫn chưa thích ứng được với nhà mới, hôm nay coi như tìm được chút hy vọng, không được để con nhóc kia dọa cho chạy mất được.

Biểu hiện của Tuệ Tử khiến cho tất cả mọi người đều ngạc nhiên.