Lưu Ly Mong Manh

Chương 5: Dòng đời đổi thay




Dòng đời luôn đổi thay, là những vòng xoáy. Chúng ta đâu biết được phía trước sẽ xảy ra những gì, những việc gì đang tới? Nó tốt đẹp? Hay khủng khiếp? Cẳng bao giờ chúng ta biết được. Chúng ta chỉ việc sống, rồi bị cuốn theo những vòng xoáy đó.

Đôi khi bạn lạc quan tự nhủ với bản thân mình rằng: À…Hôm nay là một ngày bình yên, gió nhè nhẹ và nắng thì ấm áp…thì cớ gì ngày mai không như vậy.

Nhưng có người lại lo xa nghĩ rằng: Ừ thì…đúng hôm nay là một ngày bình yên thật, gió nhè nhẹ và nắng vàng ấm áp lắm…nhưng ai biết mà chắc chắn được rằng mai sẽ không phải là những ngày bão giông.

Đúng là chẳng bao giờ biết được!

***

Ba năm sau cái ngày Pi ra đi. Gia đình chúng tôi cũng chuyển đến một nơi xa xôi, so với tôi nó lạ lẫm và xa xôi lắm. Chúng tôi chuyển vào Sài Gòn, mảnh đất với những cơn mưa rào bất chợt, tôi rất thích mưa, thích cái cảm giác được ngồi yên tĩnh ở một quán cà phê nhỏ nào đó và rồi ngắm mưa vào những chiều mùa hạ.

Tôi đã thất hứa với Pi, vì tôi không chờ cậu ấy. Nhưng thiết nghĩ tôi không thể vì điều đó mà cãi lại lời ba, vì tất cả những điều ba làm đều muốn tốt cho tôi mà thôi. Tôi rời xa nơi này, không có nghĩa là tôi quên Pi, cậu ấy mãi ở trong lòng tôi. Tôi tin lời ba nói về hai chữ định mệnh. Biết đâu trong dòng đời xô ngược ta sẽ gặp lại nhau.

Tôi hỏi ba là có mang mẹ đi theo không. Ba cười nói: Thân xác mẹ nằm lại mảnh đất bình yên này, nhưng ở trên cao kia mẹ sẽ luôn dõi theo chúng tôi dù cho chúng tôi đi bất cứ về phương trời nào.

Chiều hôm ấy, tôi mang một bó hao ti-gôn màu đỏ, và vài chùm hoa Lưu Ly màu tím nhạt ra mộ mẹ. Tôi ngồi đó trò chuyện với mẹ, tôi kể về chuyến đi của chúng tôi và tôi còn hứa với mẹ chắn chắn chúng tôi sẽ trở lại nơi này

Tạm biệt tuổi thơ của tôi

Tạm biệt mẹ

Tạm biệt Lưu Ly…!

Tôi nghĩ rằng mình chọn lựa ra đi như thế là đã đủ can đảm để bỏ quên lại những ký ức, chôn giấu nó trên mảnh đất bình yên, hiền hòa với những cơn gió, trên cánh đồng Lưu Ly.

Nhưng rốt cuộc tôi đâu thể bỏ quên nó dễ dàng như thế được.

Ba nói: “Những ký ức đẹp đẽ sẽ luôn theo con, dù con đi tới đâu, hay bất cứ nơi nào, nó vẫn sẽ mãi đọng lại trong tâm trí của con. Dĩ nhiên con không thể sống mãi trong những ký ức đó…nhưng cũng không thể quên. Mà hãy cất giấu nó, ở một nơi an toàn, một nơi đẹp đẽ nhất trong lòng con”

Ba luôn nói đúng!

***

Ở Sài Gòn, tôi nhận ra nó cũng có bốn mùa, nhưng không phải là xuân, hạ, thu, đông như ngoài Bắc. Mà nó là bốn mùa như thế này: Mùa nắng ít, mùa nắng nhiều, mùa mưa ít và mùa mưa cực nhiều. Tôi nói với những người bạn của tôi, chúng chỉ cười. Tôi nhận thấy điều đó luôn đúng.

Tôi thực sự cảm thấy cực kỳ yêu quý những cơn mưa Sài Gòn, và còn yêu hơn nữa cái cảm giác khi mưa tới bất chợt. Khi mà ta đang dạo bước trên một con phố nào đó, thì bất chợt mưa ào tới, mọi người chạy tán loạn để tìm nơi ẩn nấp cho riêng mình. Hay cảm giác đợi mưa dưới hiên nhà, ngân nga lên giai điệu của những cơn mưa. Và thích thú nhất vẫn là những giây phút ngồi nhâm nhi một ly cà phê và ngắm mưa trong những chiều mùa hạ. Cái quyến rũ của mưa là ở những điểm đó.

Đôi lúc đi một mình qua những con phố dài, tôi lại ngân nga theo giai điệu của những bài hát:

“Một cơn mưa đi qua để lại… những ký ức anh và em

Tìm em trong cơn mưa… anh thẩn thờ

Lần theo những dấu vết đánh rơi

Tưởng như rất gần mà ngờ đâu đã rất xa

Vụt mất theo cơn mưa ngày qua

Tưởng như rất lạ mà ngỡ đâu sao quá quen

Là lúc em ngang đời ta”

Cuộc sống ở Sài Gòn không đến nỗi tệ như tôi từng nghĩ như trước đây. Nó khã suôn sẻ đối với tôi

Năm đó tôi vào cấp III, ba cố gắng xin cho tôi và anh Dương vào trường quốc tế để học tập.

Tôi vẫn theo dduuooir niềm đam mê vẽ vời của mình, ba cảm thấy vui vì điều đó, có lẽ mỗi lần nhìn thấy tôi cầm cọ và vẽ ba đều nhớ đến hình ảnh đẹp đẽ của mẹ trước đây

“Cả cuộc đời này ba chỉ yêu mình mẹ con thôi sao?”

“Sao con lại hỏi vậy?”

“Nếu như ba muốn đi thêm bước nữa thì con không ngăn cản đâu, cả anh Dương cũng thế” Tôi cười

Ba lặng im rồi ông nói tiếp:

“Mẹ con là tất cả đối với ba rồi”

“Ba là người đàn ông tuyệt nhất thế gian”

“Chỉ là bây giờ con cảm thấy vậy thôi, rồi sau này con sẽ tìm thấy người đàn ông còn tuyệt vời hơn cả ba nữa kia” Ba mỉm cười, còn tôi ôm chầm lấy ông!

Tôi khâm phục ba, tất cả những gì ba làm cho chúng tôi. Những bậc cha mẹ họ luôn luôn vĩ đại!

***

Ở trong trường quốc tế, tôi cũng không chơi với nhiều bạn. Tôi chỉ thân với duy nhất một người. Đó là July!

July là cô bạn mang hai dòng máu Việt-Anh. Ba July là người anh, còn mẹ cô ấy là người Việt, người con gái xứ Huế nết na, dịu dàng. July kể với tôi về mối tình của ba mẹ cô, July nói họ gặp nhau khi ba tới Việt Nam làm việc, họ ấn tượng với nhau từ cái nhìn đầu tiên, rồi từ cái ấn tượng đầu tiên ấy, nảy nở lên một thứ gọi là tình yêu, July nói mối tình của họ thật lãng mạn.

July như vậy! Nhưng cô ấy cũng không có một gia đình trọn vẹn và hạnh phúc. Năm 13 tuổi, ba mẹ July chia tay nhau. Ba cô ấy sang Mỹ làm việc, còn mẹ cô ấy trở về Sài Gòn sống. Khi được tôi hỏi, cô ấy có buồn không, July nói không! Cô ấy nói mình chưa bao giờ buồn phiền nhiều về điều đó, dù sao thì chuyện cũng đã xảy ra rồi, có cứu vãn thì cũng không cứu nổi nữa. Đơn giản vì July luôn nghĩ rằng: Khi hai con người chung sống với nhau trong cùng một thế giới, và cho tới một lúc nào đó, họ cảm thấy họ không thể cùng chung sống trong thế giới của nhau nữa, và cách giải quyết tốt nhất với bản thân mỗi người là chia ly, ba mẹ của July cũng vậy thôi. Nếu họ níu kéo nhau vì một lý do nào đó, rồi những tháng ngày sau ấy mọi sự đều trở nên gượng gạo, cách tốt nhất là chia xa nhau để không phải làm tổn thương nhau thêm nhiều lần nữa. Điều đó sẽ làm cho mọi thứ trở nên tồi tệ hơn mà thôi.

July còn nói với tôi, ba mẹ cô ở mỗi nơi khác nhau như thế, nên cô ấy có nhiều nơi để đi, ví dụ như cô ấy có thể sang anh thăm ông bà nội, sang Mỹ để thăm ba, còn ở Việt Nma thì thi thoảng ra Huế để thăm họ hàng bên ngoại. Đôi khi sự chia xa lại cho ta những điều thú vị hơn.

July luôn lạc quan và yêu đời như thế đó!

July có nghĩa là tháng 7, tháng của những ngày hè rực nóng, y như tính cách của July vậy. Vui vẻ, hòa đồng, cá tính và năng động. Mọi hoạt động trong trường quốc tế không bao giờ vắng mặt July. July như bông hoa hướng dương luôn rực rỡ, luôn tỏa sáng vậy!

July mang hai dòng máu Âu châu với Á Đông, nên cô ấy mang cho mình những vẻ đẹp vô cùng hoàn hảo và quyến rũ. Mà bất cứ chàng trai nào đều mê đắm từ những cái nhìn đầu tiên. Ấy vậy nên July luôn trở thành tâm điểm của đám đông, bao nhiêu chàng trai trong trường đều tăm tia cô ấy, cả anh Dương tôi cũng vậy!

Jyly sinh ngày 25 tháng 7 có nghĩ là cô ấy thuộc cung Sư Tử. Những cô nàng cá tính, mạnh mẽ và quyến rũ. July mang trong mình tất cả những điều độc đáo của cung hoàng đạo đó!

Còn tôi thì khác tôi sinh vào mùa xuân, vào tháng 3-mùa hoa Lưu Ly nở rộ. Tôi là một cô nàng Song Ngư sống nội tâm, nhút nhát và mê đắm những điều lãng mạn.

Hai con người với hai tính cách hoàn toàn khác biệt nhưng lại trở thành những người bạn thân thiết, thế mới lạ chứ. Tôi thiết nghĩ July tìm thấy điều gì đó cô ấy thiếu trong tôi và tôi cũng tìm thấy điều gì đó tôi thiếu trong con người cô ấy.

Tôi chỉ học chung với July hết năm lớp 10 thôi, mùa hè năm đó July quay trở về Mỹ học, vì ba July muốn như vậy.

Ngày chia tay, July chẳng tỏ ra buồn bã, vẫn cười toe. July nói với tôi:

– Hai năm nữa gặp lại nhau nhé, Lưu Ly thân yêu?

– Ở đây sao?

– Ở Mỹ chứ!

– Ở Mỹ?

– Ừm. Cứ đợi mà xem

July cười, một nụ cười bí ẩn!

***

Anh Dương của tôi xin được một suất bỏng bổng toàn phần bên Mỹ khi đang học năm thứ hai đại học ở Sài Gòn. Ba vui lắm, vì đó là một điều cực kỳ tốt cho tương lai của anh.

Rồi năm đó anh Dương sang Mỹ học, chỉ còn tôi và ba ở lại Việt Nam thôi!

Tôi theo học nốt hai năm trong trường quốc tế, rồi sau đó tôi sẽ thi lên đại học Mỹ thuật- công nghiệp thành phố Hồ Chí Minh. Tiếp tục theo đuổi niềm đam mê vẽ vời của tôi. Nếu như là họa sỹ tôi sẽ được đi đó đây, đi mọi miền trên mảnh đất Việt Nam xinh đẹp này, tôi sẽ đi Đà Lạt, đi Sa Pa, đi Mai Châu …thăm những vùng đất hùng vĩ của miền Tây Bắc xa xôi. Qua mỗi vùng đất tôi sẽ thể hiện những vẻ đẹp của nó qua nét vẽ của chính mình. Đó luôn là niềm đam mê cháy bỏng trong lòng tôi, mẹ nói mẹ đã không thực hiện được những điều đó, thì tôi phải làm thay cho mẹ, hoàn thành nốt những mong ước của cuộc đời mẹ!

Nhưng rồi những ước mơ đó của tôi tan thành mây khói, khi tôi hoàn thành xong chương trình lớp 12. Ba nói với tôi: Ba quyết định sẽ cho tôi sang Mỹ du học, vì anh Dương của tôi đã hoàn thành xong khóa học và xin được một công việc ổn định bên đó, anh ấy hứa với ba sẽ chăm sóc và tạo mọi điều kiện tốt nhất cho tôi để học hành.

Ba nói ba già yếu rồi, ba không đủ sức để lo cho tôi những điều tốt đẹp nhất. Anh Dương chăm sóc tôi, tôi thấy điều đó cũng đỡ đần cho ba rất nhiều. Và cuối cùng tôi đã chấp thuận, mặc dù trong lòng tôi mọi thứ vẫn rối rắm lắm!

– Ba sẽ ở lại đây một mình?

– Ba quen rồi con à, con yên tâm ba sẽ không sao đâu?

– Sao ba không đi cùng chúng con sang bên đó luôn, trước đây hay bây giờ chúng ta luôn đi cùng nhau mà ba

– Ba cũng già yếu rồi con, chẳng biết sống chết lúc nào.



– Ba đã quyế định sau khi con sang bên đó, ba sẽ quay trở về với mẹ con

– Thung lũng hoa Lưu Ly?

– Ừ con, đã đến lúc ba trở về đó rồi, không biết mọi thứ có còn như xưa nữa không. Nhưng chỉ ở nơi đó ba mới thực sự cảm thấy được bình yên



– Đi manh giỏi nhe con, gắng lên con gái của ba, con luôn mạnh mẽ mà, gắng lên.

Tôi chẳng nói được gì hơn, vì cổ họng tôi nghẹn đắng lại. Tôi òa khóc lên trong lòng ba như những ngày thơ bé!

Tôi nghĩ quyết định của ông là đúng đắn! Chỉ ba năm thôi mà, tôi hoàn thành xong khóa học tôi sẽ lại trở về bên ba, bên mẹ, bên thung lũng Lưu Ly

Ngày tôi đi…

“Con sẽ trở lại sớm thôi ba, ba giữu gìn sức khỏe nhé”

Ba lặng lẽ đứng ở sân bay tiễn tôi ở sân bay. Tôi không dám quay lại nhìn ba, bởi vì tôi sợ mình sẽ lại òa khóc lên. Tôi cứ bước đi, bước đi thật mau

Dòng đời luôn đổi thay, chẳng ai có thể biết trước được điều gì sẽ xảy ra cả. Cách tốt nhất là đối mặt và sống sót!



Tạm biệt Sài Gòn cùng những cơn mưa

Tạm biệt ba!

Tạm biệt mẹ!

Tạm biệt Lưu Ly!

*

Ngay sau ngày tôi sang Mỹ, ba trở về với mẹ, bên thung lũng Lưu Ly, bên mảnh đất bình nguyên nắng gió của chúng tôi.

Mảnh đất tôi đến, là tiểu bang Ohio của nước Mỹ hoa lệ, nơi anh Dương đang làm việc.

Ở nơi xa xôi này, tôi cũng cảm thấy bớt cô đơn hơn khi có anh Dương và cả July. Đúng như lời cô ấy nói, tôi gặp lại cô ấy ở Mỹ sau hai năm.