Tôi đến quán ăn Việt Nam nhỏ đó vào một buổi chiều ảm đạm, những đám mây xám xịt một màu, y như tâm trạng của tôi vậy. Những buổi điều trị tâm lí song song với đó là những đợt hóa trị chẳng đem lại hiệu quả nào cho tôi cả, thậm chí tôi cảm thấy nó thực sự rất tồi tại. Sau những buổi hóa trị tôi đều nôn thốc nôn tháo, khi đó tôi cảm giác cái chết như đang gần kề tôi vậy.
Tôi nhớ Duy nhiều lắm nhưng vẫn trách mặt cậu ấy bằng những lý do, kiểu như tôi bận chuẩn bị cho buổi thuyết trình, làm bài tập về nhà hay chuẩn bị cho kỳ thi.
Chiều hôm qua cậu ấy gọi điện cho tôi
“Lưu Ly à! Ngày mai có rảnh không? Mình đi đâu dạo nhé!”
…
“Cậu bận à?”
“Ừm, tớ đang ở Hamilton để tìm đề tài cho tác phẩm mới”
“Ừm…vậy thôi, khi nào về thì gặp nhau nhé”
“Ừm” Tôi cúp máy
Tôi đã nói dối cậu ấy là đi Hamilton, nhưng sự thực tôi vẫn ở Cleveland này với những đợt hóa trị khủng khiếp.
Tôi tới quán ăn Việt Nam nhỏ, đơn giản vì đây là nơi tôi cho là yên tĩnh nhất trong Cleveland này. Những buổi điều trị tâm lý thực sự khiến tôi cảm thấy căng thẳng, mệt mỏi, tôi tới để lòng mình được đôi chút thanh thảnh, bình yên!
Quán hôm nay vắng tanh chỉ có vài ba vị khách, hai vợ chồng người Mỹ hoặc người Anh đang thưởng thức trà sen và nói chuyện trông rất tình tứ, vui vẻ, một hai người Việt Nam, có lẽ là công nhân đang làm thuê ở đây…
Tôi gọi cho mình một cốc trà gừng ấm nóng…
Bà chủ quán trìu mến nhìn tôi và hỏi bằng thứ giọng xứ Huế đặc trưng, ngọt ngào:
– Con hôm nay đến đây một mình sao? Cậu chàng đẹp trai kia đâu?
– Cậu ấy bận chút việc bận nên không tới được ạ! Tôi lễ phép đáp lại
– Con có dùng gì thêm không? Bà lại hỏi
– Dạ…không ạ, con không thấy đói, tại cả tuần nay con không tới đây nên cảm thấy nhớ thôi- Tôi cười đáp
Bà chủ mỉm cười dịu dàng, rồi quay trở vào với công việc của mình.
Tôi lại lặng lẽ nhấp một mụm trà gừng nồng ấm, trầm ngâm nhìn ra ngoài khung cửa sổ trắng xóa một màn sương!
…
Lát sau…
– Tôi có thể ngồi đây được không?
Một giọng nói bằng Tiếng Việt vang lên khiến tôi giật mình quay lại…Trước mặt tôi là một người đàn ông với một đôi mắt đẫm màu suy tư, có lẽ ông ta cũng trạc tuổi ba tôi.
– Dạ…có ạ, mời bác cứ tự nhiên- Tôi lễ phép nói
– Cháu là du học sinh? Ông ta hỏi
– Dạ…cháu sang đây cũng được hơn nửa năm rồi.
– Gia đình cháu ở chỗ nào Việt Nam?
– Ngày trước nhà cháu ở gần Hà Nôi, rồi sau đó chuyển vào Sài Gòn!
– Ohio ít người Việt sinh sống, hiếm thấy cô gái xinh đẹp nào như cháu thường tới cái góc nhỏ của Việt Nam nay- Ông ta nhìn xung quanh quán và nói.
Tôi mỉm cười!
– Cháu tên là Lưu Ly phải không?
Tôi ngạc nhiên hỏi lại:
– Sao bác lại biết tên cháu?
– Ta là ba của Duy! Ông ta đáp
– Bác…bác là ba Duy? Tôi ngập ngừng hỏi
Ông ta liền gật đầu!
– Cháu và Duy là bạn đúng không?
– Dạ…cháu quen biết cậu ấy từ khi mới đến đây rồi!
– Ra vậy…Đôi mắt ông ta cứ xoáy sâu vào tôi, cho tôi cảm giác ngờ ngợ!
Rồi ông ta nhìn ra ngoài khung cửa sổ nghĩ ngợi một điều gì đó. Tôi thì vẫn lặng im!
– Ta còn biết chuyện của hai đứa…Ông ta nói tiếp
– Chuyện…chuyện gì ạ? Cháu không hiểu?
– Chẳng phải Duy nó rất thích cháu hay sao? Nó đã nói với ta như vậy!
– Cháu? Tôi ngập ngừng chẳng nói nên thành lời
Ông ta lại lặng im, lặp lại hành động như trước đó, rồi chậm rãi nói từng lời:
– Duy nó sinh ra và lớn lên ở Ohio này, nên ít nhiều nó cũng bị ảnh hưởng bởi lối sống ở đây…Đôi khi nó suy nghĩ rất bộp chộp, không thể ý thức được những việc mình đang làm và sẽ làm…Đôi khi nó hành động y như một đứa trẻ vậy, chưa thực sự chín chắn lắm…
Tôi ngắt lời ông ta:
– Dạ cháu hiểu!
– Sau khi ra trường cháu sẽ về Việt Nam? Ông ta hỏi tiếp…
– Cháu sẽ về Việt Nam!
– Duy chưa bao giờ về Việt Nam, ta nghĩ nó sẽ không hợp với Việt Nam…cuộc sống ở đây…có lẽ tốt hơn cho nó nhiều!
– Dạ
– Ta biết là cháu hiểu…nên ta nghĩ rằng rồi mọi chuyện sẽ phải dừng lại ở đây thôi, như vậy thì sẽ tốt cho tất cả. Duy là đứa không dễ gì từ bỏ nhưng ta nghĩ cháu…
– Cháu hiểu rồi ạ- Tôi ngắt lời ông ta lần nữa!
– Cảm ơn cháu rất nhiều!
Nói rồi ông ta đứng dậy đi về phía bà chủ, tươi cười chào bà rồi bước ra thẳng cửa, đi về phía con phố nhộn nhịp!
Còn tôi vẫn ngồi đó …đăm đăm nhìn vào cốc trà gừng ấm nóng đã lạnh ngắt tự bao giờ!
***
Khi ra khỏi quán đó ông không về thẳng nhà ông vòng qua hồ Erie và ngồi đó. Ông lặng lẽ rút điếu thuốc ra từ trong bao, châm lửa và rít từng hồi!
Ông không còn cách nào khác ngoài việc sẽ phải tới gặp Lưu Ly, ông biết điều đó sẽ gây tổn thương sâu sắc cho cô gái nhỏ nhắn đó.
Nhưng vì con trai ông, vì tương lai của nó ông phải làm như vậy. Dù cái giá phải trả là sự đau khổ, sự căm hận của con trai nhưng ông vẫn phải làm…vì nó, vì yêu thương nó!
Sau khi nó thành đạt, tới một lúc nào đó ông sẽ rời khỏi đây và đi đến một nơi thật xa!
***
Có lần tôi đọc một cuốn truyện nào đó nói về tình yêu. Tôi không nhớ rõ tên tác phẩm và tên tác giả, nhân vật chính trong câu chuyện đó là một cô gái luôn trốn chạy những nỗi đau, không bao giờ dũng cảm để đối mặt với nó…cho tới một ngày cô ta không đủ sức để trốn chạy nữa, bởi càng trốn chạy thì những vết thương đó như nứt thêm ra, nong rộng ra…đớn đau khôn cùng.
Tại sao tôi lại không học cách đối mặt và chấp nhận nó nhỉ?
Tôi biết nó sẽ gây ra cảm giác đớn đau cho nhiều người quanh tôi, nhưng thiết nghĩ khi tôi ra đi…theo thời gian, những đớn đau đó sẽ dần lành lại thôi.
Chấp nhận sự thật…chấp nhận cái chết!
***
Nhìn chậu hoa lưu ly mà Duy tặng cho tôi, tôi cảm thấy nhớ thung lũng Lưu Ly, nhớ khủng khiếp! Lúc đó tôi đã ước…
Giá như mẹ không rời bỏ tôi đi…
Giá như Pi không rời bỏ tôi đi…
Giá như gia đình tôi không chuyển vào Sài Gòn, rồi tôi không sang Mỹ, thì mọi chuyện sẽ khác…
… tôi sẽ không gặp được Duy và mọi chuyện cũng không ra nông nỗi như thế này…!
Con người ta sinh ra trên cõi đời này, chỉ luôn là những sinh linh nhỏ bé mà thôi. Những sinh linh nhỏ bé tới nỗi bị cuốn theo vòng xoáy bất tận của cuộc đời, mà chẳng thể làm gì để thoát ra khỏi nó. Rồi có người cũng tìm ra cách giải quyết mọi chuyện của riêng mình, họ vẫn không thôi hy vọng dù nó mong manh lắm. Nhưng họ vẫn hy vọng bởi vì họ là những con người dũng cảm, thực sự dũng cảm. Họ có niềm tin vào cuộc sống này!
Nhưng cũng có những người lại chọn cách buông lơi, buông lơi tất cả. Không cố gắng bám víu, không hy vọng và chẳng có chút niềm tin. Và dĩ nhiên họ chọn cách chấp nhận. Như tôi vậy!
Tại sao họ lại bỏ cuộc?
Họ yếu đuối, hèn nhát! Đúng
Họ không còn niềm tin vào thứ gì nữa! Đúng
Vậy là họ có đáng trách? Không hẳn
Có thể sự ra đi của họ, gây đau khổ cho nhiều người nhưng cũng là cách giải thoát cho họ, cho những người bên họ! Bởi họ cứ cố bám víu, cố hy vọng sẽ càng gây đau khổ cho những người xung quanh họ hơn!
Họ chọn cách đó, để chỉ họ, chỉ mình họ tự gặm nhấp nỗi đau mà thôi!
Về điểm này họ không đáng trách…mà là đáng thương!
Tôi cũng thế, tôi phải học cách chấp nhận số phận của mình, để không gây thêm nỗi đau nào nữa cho những người xung quanh tôi nữa! Đau khổ ư! Bất hạnh ư! Cô đơn ư!…Sẽ chỉ mình tôi cảm nhận nó mà thôi!
***
Tôi không trốn tránh Duy nữa, tôi lang thang quanh hồ Erie và vô tình gặp cậu ấy ở đó…
– Lưu Ly- cậu ấy gọi tôi khi tôi đang rảo bước thật nhanh vì tuyết bắt đầu rơi…
Tôi quay lại nhìn cậu ấy và nói:
– Duy sao cậu lại ở đây, đài báo hôm nay trời sẽ rơi nhiều tuyết lắm đó- Tôi thản nhiên nói
– Lưu Ly bảo Lưu Ly đi Hamilton mà?
– Lưu Ly…Lưu Ly không đi Hamilton- Tôi ngập ngừng nói
– Vậy sao Lưu Ly lại nói dối Duy?
…
– Lưu Ly…Lưu Ly..xin lỗi
– Có chuyện gì phải không Lưu Ly, nói cho tớ biết đi?
…
– Có chuyện gì đúng không, Lưu Ly nói đi, làm ơn? Duy nói tiếp
– Không…không có chuyện gì cả!
Tôi lắc đầu, những giọt nước mắt lại lăn dài trên má.
– Không có chuyện Duy sao Lưu Ly lại khóc!
Lúc này Duy xiết chặt hai vai tôi. Tôi vẫn khóc, tuyết thì rơi ngày một nhiều hơn!
Ánh mắt Duy nhìn thẳng vào mắt tôi.
– Làm ơn đi Lưu Ly…Làm ơn đi- Duy nài nỉ
Tôi khẽ đưa tay quệt nước mắt, hít một hơi thật sâu:
– Lưu Ly có một chuyện muốn nói với Duy?
– Lưu Ly nói đi!
– Lưu Ly sẽ- Tôi ngập ngừng- sẽ…trở về Việt Nam!
– Về Việt Nam?
– Ừ…
– Tại …tại sao lại …như thế? Giọng Duy run run
– Lưu Ly?
Tôi lại khóc nấc lên vì không thể kìm nén được những giọt nước mắt đang chực trào ra.
Cậu ấy giữ chặt lấy bờ vai đang run lên bần bật của tôi.
– Cho Duy một lý do đi, làm ơn, làm ơn đi Lưu Ly?
– Lưu Ly…không …không thể…
Vừa nói tôi vừa lắc đầu, còn Duy thì ôm chặt tôi vào lòng. Tôi vội vàng đẩy cậu ấy ra… Cậu ấy ngạc nhiên
– Duy về đi- Tôi lạnh lùng nói!
Im lặng
– Duy về đi- Tôi la lớn
– KHÔNG- Duy gào lên, giọng cậu ấy lạc đi trong cơn gió lạnh buốt.
Lúc này quanh không gian tuyết rơi dày đặc…trắng xóa một màu!
Duy tựa đầu vào một gốc cây…
– Chuyện chúng ta kết thúc như thế này sao Lưu Ly- Duy khóc- chẳng phải Lưu Ly đã hứa sẽ cho Duy thời gian để hiểu Lưu Ly hơn sao, chẳng phải trong thời gian qua Lưu Ly cũng có tình cảm với Duy! Lưu Ly nói đi, có phải Lưu Ly cũng có tình cảm với Duy phải không? HẢ?
Im lặng..im lặng…sự im lặng bao trùm lên không gian đang đẫm một màu tuyết trắng!
Tôi cúi đầu xuống!
Sự đau đớn hiện lên trên đôi mắt của Duy
Tôi nghĩ mình cần chấm dứt mọi chuyện ở đây…ngay tại đây, vì Duy và cả vì tôi nữa. Sau ngày hôm nay sẽ không ai còn phải đau khổ nữa! Tôi nghĩ vậy
– Không Duy à! Cuối cùng tôi cũng lên tiếng
…
Rồi tôi nói tiếp:
– Lưu Ly…sự thực là Lưu Ly không thể quên được Pi…Lưu Ly làm quen với Duy vì Duy giống Pi, nhưng càng ở gần Duy…Lưu Ly nhận ra mình không thể quên Pi!
Duy không nói gì nữa. Cậu ấy khụy gối xuống nền tuyết.
Tôi lo lắng cho Duy
– Duy…Duy có làm sao không
– Đi đi…Cậu ấy nói nhỏ
– Nhưng …Duy
– ĐI ĐI- Duy gào lên!
Tôi sợ hãi, luống cuống…nhưng rồi tôi lấy lại bình tĩnh và bước đi.
Tôi lặng lẽ bước đi, hai dòng nước mắt của tôi lại lăn dài thêm lần nữa, sẽ là lần cuối.
Tôi đã tự biến mình thành một kẻ phản bội, một kẻ dối trá đáng nguyền rủa. Tôi làm như vậy, để Duy ghét tôi, thậm chí căm hận tôi. Và để quên tôi đi một cách mau chóng nữa. Tôi làm vậy vì tôi yêu anh, tôi không muốn anh phải đau khổ vì tôi, tôi không muốn anh lo lắng cho tôi, tôi không muốn anh hy vọng bởi khi hy vọng bị dập tắt đi anh sẽ càng đau khổ hơn. Đôi khi trong tình yêu bạn nên biến mình trở nên tàn nhẫn để người bạn yêu thương không phải chịu thêm chút đau buồn nào nữa. Rồi mọi chuyện sẽ ổn cả thôi, gắng lên anh!
Hai cuộc đời, hai con người giống như hai dòng kẻ vậy, chạy thẳng tới một lúc nào đó, chúng sẽ giao nhau tại một điểm. Và cũng từ điểm đó, một ngày nào chúng sẽ bị chia cắt, mỗi đường kẻ sẽ đi về một hướng và dĩ nhiên là không bao giờ giao nhau một lần nữa. Chỉ giao nhau, một lần duy nhất mà thôi.
Tôi và Duy cũng vậy, cũng giống như hai dòng kẻ đó, chúng tôi gặp nhau tại một thời điểm của cuộc đời. Chúng tôi đều cảm thấy ấm áp, bình yên khi bên nhau. Nhưng rồi không còn cách nào khác, cho tới một lúc nào đó chúng tôi phải xa nhau, xa nhau mãi mãi.
Khoảnh khắc giao nhau chỉ là một thời khắc nhỏ nhoi trong cuộc đời, nhưng nó luôn đẹp nhất, luôn luôn khiến tôi cảm thấy hạnh phúc nhất!
***
Anh Dương gặp tôi, nói chuyện với tôi rồi trách tôi. Vì kết quả của những đợt điều tri tâm lý và hóa trị chẳng đem lại hiệu quả gì cả. Anh không muốn tôi suy sụp tinh thần, tôi phải gắng lên, tôi phải lạc quan và vui vẻ, rồi hy vọng nữa…
“Lưu Ly à! Em phải gắng lên…rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi”
…
“Em phải nghĩ tới ba và cả anh nữa chứ. Anh và ba không thể mất em”
…
“Em nên biết nếu em xảy ra chuyện gì thì ba liệu có sống nổi không?”
…
“Mẹ đã…”
“Anh này…? Tôi đã phải ngắt lời anh
…
“Em mệt mỏi lắm rồi…Em muốn về Việt Nam”
“Lưu Ly…”
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, cầu xin anh
Khi đó, sự im lặng bao trùm lên cả hai anh em tôi. Anh không bác bỏ ý kiến của tôi nữa, anh chỉ ôm chặt tôi vào lòng. Như thể sợ mất đi cô em gái bé bỏng của mình.
Bóng tối đã bao trùm lên trong tôi! Đâu còn hy vọng nữa!
“Chạy trốn những hố đau, chi bằng học cách chấp nhận nó”(*)
———————————————————–
(*) Trích từ” Những vết xước màu rêu” – Leng Keng