Lưu Huỳnh Rạng Rỡ

Chương 5




Không lâu sau cuộc gặp đó, đột nhiên Thanh Chiếu đổi công việc khác cho ta, nói để ta đến thư phòng làm việc. Ta khó hiểu, chẳng lẽ là mệnh lệnh của hắn? Ta hỏi vài người dọc theo đường đi mới tìm được sân thư phòng.

Trước cửa sân có hai người canh gác, nghe ta giải thích lý do đến, bọn họ ngẩn người, dường như không tin mà vào trong dò hỏi mới cho ta vào.

Trong viện cũng không nhỏ, còn có một đám người đứng đó, một cỗ áp chế chậm rãi truyền đến ta.

Trước cửa thư phòng, ta nhìn thấy Vân Thâm – người đã đi theo Vân Lâm suốt dọc đường.

Ta đã quan sát Vân Thâm suốt đường đi, người này rất nhàm chán, nửa ngày cũng không nói được vài câu, ngày nào mặt cũng ủ rũ, như thể xung quanh hắn không có chuyện gì tốt đẹp cả.

Có điều theo lời Thanh Chiếu nói thì Vân Thâm từ lúc nhỏ đã đi theo Vân Lâm làm bạn đến Bắc Cương, quan hệ của họ không bình thường, hắn là người có năng lực và được Vân Lâm tín nhiệm nhất.

Hắn cũng không phải chỉ có một khuôn mặt luôn ủ rũ mà hắn còn không che giấu sự tức giận trong mắt lúc nhìn thấy ta, ta đã đắc tội với hắn lúc nào vậy?

Chống lại ánh mắt không mấy thiện cảm đó, ta thận trọng đẩy cửa bước vào, liếc mắt một cái đã thấy Hiên Thượng Lâm đang ngồi đọc thư.



“Vương gia.”

Ta tiến lên gọi một tiếng, hắn cũng không nâng mắt, tầm mắt vẫn luôn dừng ở lá thư trong tay.

Một lúc lâu sau, khi ta nghĩ rằng hắn không chú ý đến ta, hắn mới mở miệng: “Nàng tính đứng đến trưa sao?”

“Vương gia, Thanh Chiếu tỷ tỷ điều ta tới thư phòng, lại nói trước đây không có quy tắc này, không biết ta có thể làm được gì?”

Hắn cụp mắt xuống, bắt đầu mân mê tờ giấy trong tay, vẻ mặt như đang suy nghĩ điều gì.

Ta chờ hắn nhưng lại nghe được một câu nói không thể hiểu rõ.

“Dù sao ta cũng không phải là Vân Lâm.” Hắn thấp giọng lẩm bẩm, phảng phất như đang tự nói chuyện một mình.

“Vương gia?” Ta không hiểu ý của câu đó.

“Cứ đứng bên cạnh nhìn đi, bổn vương có việc gì sẽ phân phó.”

Không biết vì sao, khoảng cách của ta và hắn dường như lại xa thêm một chút.

Thời gian trôi qua thật chậm. Ta yên lặng đánh giá căn phòng này vài lần, vẫn không có gì khác để làm, mà hắn vẫn như cũ không biết đang nhìn gì.

Thật lòng mà nói, ta vẫn thích công việc vặt trước đây, so với việc đứng một chỗ thế này thì lúc đó được tự do tự tại mới thú vị hơn.



“Aiii…” Ta không cẩn thận để lộ dấu vết.

Ta vội vàng nhìn hắn, lại bắt gặp nụ cười trêu chọc của hắn.

“Sao vậy? Mệt rồi à?”

“Không có không có.” Ta liên tục phủ nhận.

“Thôi thôi, nàng nên làm gì thì làm đi.”

Nên làm gì thì làm? Ý là để ta làm công việc cũ?

“Vương gia, ta có thể về chỗ cũ làm việc sao?” Ta dò hỏi.

Hắn rõ ràng vẫn đang cười, nhưng nụ cười có vẻ khác thường, dường như mang nhiều cảm xúc trộn lẫn vào.

“Đương nhiên không, mỗi ngày nàng phải tới thư phòng dọn dẹp một lần.”

“Dạ.”

Ta đợi một hồi, thấy hắn không định nói tiếp, đang chuẩn bị rời đi thì hắn lại mở miệng nói nữa, ta sợ tới mức lập tức dừng lại, sắc mặt thay đổi. Cái tên này không thể nói hết một lần được à?

“Còn có, lễ hội hoa đăng…” Hắn nhìn thấy động tác nhỏ của ta, không nhịn được mà bật cười: “Quên đi, vẫn còn sớm, nàng đi đi.”

Ta như lạc vào sương mù không hiểu gì cả mà run rẩy lui ra ngoài, phút cuối còn phải chống lại ánh mắt chằm chằm của Vân Thâm mà rời khỏi sân.

Có điều, lễ hội hoa đăng? Hắn còn nhớ à?

Ta còn tưởng… Đó chẳng qua là hắn nói đùa.

Lễ hội hoa đăng sao? Đột nhiên ta có chút mong đợi.

Mong đợi? Ta lắc đầu.

Đã bao lâu rồi ta mới có cảm giác ấy? Thế nhưng cảm giác này lại xa lạ khác thường.

Khăn che mặt khẽ tung bay, trên con đường vắng vẻ, một nụ cười chậm rãi nở trên môi của cô gái, để lộ một chút sự chua xót.

Cũng không biết lễ hội hoa đăng đó có khiến lòng người khó quên hơn so với đom đóm trong rừng không?