Lưu Huỳnh Rạng Rỡ

Chương 30




Vân Thâm đi nhanh về phía trước, ta chạy vội lướt qua hắn luôn.

Chỉ nghĩ, nhanh lên, nhanh lên chút nữa, biết đâu mọi chuyện còn có thể cứu vãn được.

Khi ta chạy vào sân viện, ta thấy Lạc Oánh đang quỳ khóc trước mặt một nam nhân trung niên.

Người nọ có lẽ là Cốc chủ của Dược Cốc.

Nàng quay sang nhìn ta, sửng sốt.

Đối diện với ánh mắt của nàng, ta khựng lại, dừng một chút rồi chạy qua bọn họ.

“Lưu Huỳnh.” Thanh Chiếu đang đứng ngoài canh cửa, nhìn thấy ta, tỷ nắm tay ta mà nước mắt lưng tròng, “Muội… Mau vào trong đi.”

Ta gật đầu, đẩy cửa xông vào.

Giờ phút này ta lại sợ hãi, tiến từng bước một tới gần người đang nằm trên giường nhắm mắt, trái tim ta như ngừng đập.



Người đã bất chấp tính mạng để cứu ta giờ đang lặng lẽ nằm đó, kiếp này ta còn có thể nghe chàng gọi tên ta lần nữa không?

Ta run rẩy dựa vào cạnh giường ngắm nhìn chàng.

Đột nhiên ta phát hiện môi chàng đang mấp máy như muốn nói gì, trong nháy mắt, niềm vui chiếm lấy tâm trí ta.

Rút cây trâm cài đầu trên tóc ta xuống, ta không chút do dự cứa mạnh vào tay trái, máu tươi chảy ra, ta nhanh chóng đưa đến miệng chàng.

Rất đau, nhưng ta cảm thấy yên tâm mà cười, thật may vì ta không tới trễ.

Ta thản nhiên lấy tay áo băng bó vết thương, cởi áo chàng ra, mặt ta biến sắc, mọi chuyện lại không xảy ra như ta nghĩ.

Đóa hoa đỏ như máu lan khắp ngực chàng không có dấu hiệu biến mất, ngược lại còn đang từ từ lan ra.

Tại sao lại như vậy? Ta kinh hãi.

Chẳng lẽ không đủ máu sao? Ta lại cầm trâm cài cứa vào tay phải của mình, tiếp tục đút máu cho chàng uống.

Ta nhìn chằm chằm vào bông hoa máu kia, nó vẫn không có dấu hiệu thu nhỏ lại.

Không có khả năng! Tưởng bản thân mất máu quá nhiều mà sinh ra ảo giác, ta để cây trâm xuống, cẩn thận chạm vào đóa hoa đó.

Thật sự, thật sự vẫn còn ở đây!

“Ông ta nghĩ mình có thể đi ngược lại với ý trời, vượt qua tất cả chúng sinh bằng cách bồi dưỡng ngươi. Ta chỉ muốn phá vỡ giấc mộng của ông ta mà thôi.”



Lời nói năm xưa của Ly Trần mơ hồ vang lên bên tai ta, nhớ tới ngày đó hắn lấy một lọ máu từ ta, đột nhiên, ta dần dần hiểu rõ.

Hắn thật sự thành công rồi. Hắn đã thành công nuôi dưỡng ra cổ trùng này, đã vậy còn là Tru Tâm, cổ trùng này không thể giải được.

Mọi hy vọng… Đều tan vỡ.

“Chàng bảo ta cứu chàng bằng cách nào đây? Làm sao để cứu chàng đây?” Ta đặt tay lên khuôn mặt tái nhợt lạnh lẽo của chàng, nước mắt rơi không ngừng.

“Vân Lâm, chàng còn nợ ta một lễ hội hoa đăng, sao chàng có thể chết được.” Ta gục vào người chàng, khóc nức nở.

Ngay khi ta hoàn toàn bỏ cuộc, đột nhiên, một ý nghĩ hoang đường xuất hiện trong đầu ta.

Có lẽ, làm vậy có thể dẫn nó ra.

Ta nhìn chàng chăm chú, rồi chạy vội đến bàn ghi phương thuốc, sau đó ra khỏi phòng.

Thanh Chiếu và Vân Thâm thấy ta chạy ra ngoài, họ nhận ra điều gì đó, sắc mặt lập tức tái nhợt.

Thanh Chiếu không kìm được mà thấp giọng khóc, Vân Thâm hạ giọng, cố kìm nén, “Bệ hạ đã sắp xếp tốt chuyện hậu sự rồi, ta sẽ lo cho ngươi.”

Nghe những lời hắn nói, mắt ta ươn ướt, “Nói bậy cái gì vậy!” Ta xịu mặt, đưa phương thuốc cho hắn, “Mau đi dựa theo phương thuốc này chuẩn bị nước tắm cho chàng ấy.”

Hai người bọn họ nháy mắt kinh ngạc và vui mừng, không hẹn mà đồng thanh: “Lưu Huỳnh, có thể… Có thể giải được sao?”

“Đi mau.” Nghe ta nói vậy, Vân Thâm không dám nghĩ nữa, chạy vội như bay.

“Cô nương, cô nghiêm túc đấy à?” Cốc chủ của Dược Cốc bước nhanh tới đây, “Cô nương có thể giải được Tru Tâm?”

Ta chưa kịp nói, hắn đột nhiên kêu lớn một tiếng, ánh mắt dừng lại trên ống tay áo nhuộm đỏ của ta rất lâu.

“Cô nương… Chẳng lẽ… Sao có thể?” Nghĩ đến suy đoán hoang đường của mình, hắn liên tục lắc đầu, không thể tin được mà lặp lại: “Không có khả năng, không có khả năng đi ngược lại với ý trời.”

“Cha?” Lục Lạc Oánh hoang mang nhìn hắn.

Ta không nói gì, không nghĩ tới hắn sẽ biết, không hổ là Cốc chủ Dược Cốc.

“Cốc chủ, ta có một chuyện muốn nhờ.”

“Nếu chàng ấy tỉnh lại, cầu xin Cốc chủ hãy nói với chàng là người đã cứu chàng ấy.” Sắc mặt bọn họ thay đổi, tràn đầy hoang mang.

Cốc chủ Dược Cốc khó hiểu, hỏi: “Tại sao?”

“Ta không cần chàng ấy nợ ta.”