Lưu Huỳnh Rạng Rỡ

Chương 18




“Bệ hạ.”

Nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Lục Lạc Oánh, trong lòng Hiên Thượng Lâm càng dâng lên một cảm giác đau lòng, nhưng… Lại càng giống áy náy hơn.

“Lục cô nương, mấy ngày nay làm phiền cô nương rồi.”

Nhìn người trước mặt mà mình hằng nhớ thương nhiều năm, đột nhiên Hiên Thượng Lâm phát hiện, có một số điều quá khác so với mình nghĩ.

Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, kiếp này vẫn còn có cơ hội gặp lại nàng ấy. Lại càng không ngờ rằng bản thân khi thấy nàng mà tâm trạng của mình vẫn có thể bình tĩnh đến thế.

Rất nhiều thứ dường như đột nhiên nằm ngoài sức tưởng tượng của mình.

“Ta thiếu cô một ân tình. Nếu Lục cô nương có yêu cầu gì, Hiên Thượng Lâm ta sẽ bằng mọi giá làm cho cô.”

Hắn cười, dịu dàng nói từng chữ.

Nhưng nàng luôn cảm thấy sự dịu dàng đó lại xa cách.

Chàng ấy đang nói với nàng, chàng thiếu nàng một ân tình, chỉ là ân tình thôi sao?

Nhưng đó không phải là điều mà nàng muốn.



Nhớ tới những lời trước đó của Lưu Huỳnh, lại nghĩ đến bản thân đã tư niệm nhiều năm, Lục Lạc Oánh âm thầm hít vào một hơi.

Nàng lấy hết dũng khí, thận trọng nói: “Bệ hạ, ta thích chàng.”

Hiên Thượng Lâm bị lời nói đột ngột của nàng làm cho giật mình, vẻ mặt cứng đờ.

Nhưng đáng tiếc, Lục Lạc Oánh đang cúi đầu nên không chú ý thấy.

“Ta thích người… Thích suốt….”

Tập trung lại tất cả cảm xúc, Hiên Thượng Lâm ngắt lời nàng, giọng điệu trầm ổn mà kiên định nói: “Lục cô nương, ta nghĩ cô nhận nhầm người rồi.”

“Không thể nào.” Nàng kinh ngạc mà nhìn hắn, “Chính là chàng.”

“Có rất nhiều người giống nhau trên thế gian này.”

“Ta không có khả năng nhận nhầm người.” Lục Lạc Oánh cười nhạt, dường như mọi việc đã hiểu rõ trong lòng, “Không cần nói nữa, ta biết rồi, chàng không thích ta, có đúng không?”

Hiên Thượng Lâm nhìn chăm chú vào người trước mặt, trong lòng gợn sóng.

Không thích? Sao có thể?

Nhưng cho đến khi nàng ấy chật vật chạy ra khỏi tầm mắt mình, hắn cũng không lên tiếng thêm.

Hiên Thượng Lâm, kia là người mà ngươi đã để ở trong lòng suốt mười năm, mà hiện tại rốt cuộc ngươi đang làm cái gì vậy?

Suy nghĩ của hắn rối loạn như một mớ hỗn độn.

“Lạc Oánh tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy?”

Sau khi nấu thuốc xong, Thanh Chiếu lập tức đuổi ta ra ngoài, không chịu cho ta tiếp tục đi theo họ, ta đành chậm rãi trở về phòng.



Không ngờ lại nhìn thấy nàng trốn sau núi giả mà ngồi khóc đến đáng thương.

Ta nghĩ mãi vẫn không hiểu, một cô gái xinh đẹp động lòng người như nàng tại sao lại khóc.

Sau khi ngồi xổm xuống rồi đưa khăn tay cho nàng, ta im lặng đợi nàng bình tĩnh lại.

“Lưu Huỳnh, tỷ rất kém cỏi sao?”

“Sao có thể!” Ta khiếp sợ trả lời, “Tỷ ưu tú như thế nào tỷ phải biết chứ. Hiện tại người trong kinh thành đều đang ca ngợi tỷ. Bọn họ nói rằng ngày đó có một tiên nữ từ trên trời rơi xuống, y thuật cao siêu, được phái xuống để cứu mọi người.”

“Lưu Huỳnh, hắn căn bản không thích ta.” Nàng đỏ hoe mắt mà nức nở nói.

“Không có khả năng.” Ta dứt khoát trả lời.

Nàng nhìn ta đầy nghi ngờ, không biết vì sao, hình như ánh mắt ấy còn mang theo một chút tức giận.

“Vì sao, tại sao muội luôn khẳng định như vậy? Nếu không phải muội nói thế, thì tỷ sao có thể… Sao có thể đi bày tỏ tình cảm với chàng vào lúc này chứ.” Nàng hét lên, giống như đã hoàn toàn bị chọc giận.

“Muội….”

Khăn tay lặng lẽ rơi xuống, nàng hoảng hốt chạy đi. Ta ngồi ngốc tại chỗ cho đến khi chân tê cứng mới hoàn toàn ý thức được chuyện gì đã xảy ra.

Ta muốn đi tìm hắn, tìm gặp hắn.

“Vân Lâm, người đã nói gì với nàng ấy?”

Ta lao vào sân của hắn, hoàn toàn không để ý đến hắn đang thất thần, mà ta giận dữ hét lớn làm hắn hoảng sợ.

Hắn kinh ngạc đứng thẳng lên.

“Người đã nói gì với nàng ấy?”

“Người đã nói với ta là người thích nàng ấy!”.

“Người đã đồng ý với ta… Sẽ đối tốt với nàng ấy.”

“Người đã quên rồi sao?”

Nhìn người trước mặt sắc mặt tái nhợt, lại nghe giọng nàng run rẩy chất vấn, trong lòng Hiên Thượng Lâm tựa như có gì đó bị vỡ ra.

Những cảm xúc mà hắn vẫn luôn không thể giải thích được, những suy nghĩ hỗn tạp trong lòng tựa hồ đang chậm rãi tản đi.

Một suy nghĩ dần hiện rõ trong lòng hắn, làm hắn cảm thấy sợ hãi, hoảng loạn.

“Lưu Huỳnh, nàng mệt rồi, về nghỉ ngơi trước đi.”

Hiên Thượng Lâm cố gắng nói câu này thật trôi chảy, nhưng trong lòng lại đang bối rối không ngừng mà trước nay hắn chưa từng cảm nhận qua.

“Vân Lâm, cái tên lừa đảo này.”

Ngày ấy, nàng đỏ mắt, còn lòng hắn thì rối loạn.