Lưu Hương

Chương 106




Lỗi giác của hai người chỉ trong chớp mắt, bên phía phục vụ ngược lại làm hết phận sự của mình, vừa nhìn thấy Thương Hoài Nghiên đã tiến lên đón, nói với Thương Hoài Nghiên: "Xin hỏi ngài từ đâu đến? Ở đây đang diễn ra thi đấu, người ngoài không thể vào."

Thương Hoài Nghiên bình tĩnh giao giấy chứng nhận giám khảo cuộc thi Trù vương tranh bá tái ra cho nhân viên phục vụ xem, thoáng cái đã vượt qua quái thú trông cửa, xuyên qua đám người, đến bên cạnh Dịch Bạch Đường, rất nhanh đã hiểu được tình huống hiện tại.

Một chiếc đĩa thủy tinh lớn đang được đặt trên chiếc bàn trước mặt Dịch Bạch Đường, bên trong là một số lượng salad không nhỏ, Thương Hoài Nghiên liếc mắt nhìn một cái, rau dưa hoa quả đều có, bên trên là một lượt chất lỏng màu đỏ, ngửi kĩ thì giống như có mùi rượu đỏ.

Mùi vị này là Lafite hay là bách thúy...

Y hít sâu một hơi, bỗng nhiên ồ lên: "Ai dùng nước hoa thế? Hương vị này còn rất khá!"

Dịch Bạch Đường cười lạnh một tiếng: "Ai dám dùng nước hoa trong phòng bếp của tôi? Hả?"

Chính là cái loại dễ thương này đã nhanh chóng biến thành một liều thuốc kích thích cảm giác mạnh!

Thương Hoài Nghiên yêu không chịu được, trong lòng ngứa ngáy khó nhịn, y khiêm tốn thỉnh giáo: "Vậy mùi này là?"

Dịch Bạch Đường hờ hững không nói gì, bởi vì đã có người nói thay hắn.

Qủa nhiên, Thương Hoài Nghiên vừa dứt lời không lâu thì bên cạnh đã truyền đến tiếng trả lời: "Cậu không đoán được ra à... Mùi vị chính là truyền đến từ phần salad trước mắt này... A... ha... a..."

Cuối cùng là vài âm thanh quỷ dị, chính là âm thanh hít một hơi thật sâu, thở ra rồi lại hít một hơi thật sâu.

Thương Hoài Nghiên nhìn lại theo âm thanh này, chỉ thấy người trả lời mình là một ông lão khá nhiều tuổi, trước ngực là thẻ chủ khảo, hiện tại đang đứng trước chiếc đĩa thủy tinh lớn này, dùng mũi ngửi tới ngửi lui, không thèm để ý gì đến thí sinh dự thi và những giám khảo khác đang có mặt ở đây.

Đây là nhịp điệu gì thế không biết...

Thương Hoài Nghiên nhìn về hai bên trái phải, cho dù vị chủ khảo kia đang làm ra hành động vô cùng không phù hợp với thân phận của mình, thế những đầu bếp dự thi chung quanh và các giám khảo còn lại lại không hề ngăn cản, thậm chí không hề có biểu hiện gì gọi là khó chịu, ngược lại, tuy rằng bọn họ hành động chậm hơn chủ khảo nhưng nhìn chung thì hành vi cũng không kém là bao, đều là dồn dập đến trước chiếc đĩa thủy tinh đựng salad kia, từng người một tìm vị trí, đầu tiên là dùng mũi ngửi, tiếp theo là dùng miệng nếm thử.

Đến khi nếm thử salad xong, bọn họ lại bỗng nhiên trở nên không giống chút nào.

Thương Hoài Nghiên không biết dùng cái gì để hình dung cụ thể tình cảnh trước mắt này.

Cho dù từ nhỏ đến lớn văn của y vẫn luôn là văn mẫu của cả lớp, nhưng giờ y vẫn cảm thấy hơi nghèo từ... Nói chung, vì sao sau khi mọi người nếm thử một món ăn, trên người lại bỗng nhiên xuất hiện một tầng ánh sáng, giống như có rất nhiều đốm sáng nhỏ bé bỗng nhiên sinh ra, trôi nổi bốn phía xung quanh họ...

Nhìn xem kìa, ngay cả ánh mắt cũng có ánh sáng kiên định xuất hiện!

Thương Hoài Nghiên không khỏi hỏi: "Này, thế này là vì sao?"

Dịch Bạch Đường trầm tư chốc lát, trả lời: "Tôi cũng không rõ lắm, có thể là giống với cảm giác lúc nấu ăn."

Thương Hoài Nghiên cẩn thận hỏi: "Trong lúc nấu ăn cậu bỏ thêm thứ gì mà khiến cho bọn họ sau khi ăn xong lại có cảm giác không giống nhau?"

Dường như có người đáp lời y, giữa hội trường bỗng nhiên có người ấn ngực, trầm tư: "Tôi cảm thấy tâm trạng của mình rất bình tĩnh."

"Hơn nữa rất kiên định."

"Tôi bắt đầu chờ mong mặt trời ngày mai xuất hiện."

"Tôi bỗng nhiên cảm thấy," còn có một người bỗng nhiên tỉnh ngộ, giống như phát hiện ra chân lý nhân sinh, "Tôi hẳn là một gốc cỏ, hoặc là một thân cây, được trồng trên đất mẹ, chờ đón ánh mặt trời cùng những hạt mưa rơi, không cần suy nghĩ, không cần di chuyển..."

Trạng thái như thế này dường như hơi quen mắt, sao lại cảm giác giống y như đúc lúc lão gia tử cho Bạch Đường ăn cá, phản ứng của Bạch Dường... Thương Hoài Nghiên thầm nghĩ...

"Được rồi, chúng ta đi thôi." Dịch Bạch Đường quyết đoán nói với Thương Hoài Nghiên, thừa dịp tất cả mọi người không để ý lắm, lôi kéo Thương Hoài Nghiên đi một mạch ra khỏi sân vận động.

Một cơn gió đêm thổi qua trước mặt.



Hai người bước nhanh qua phần đất trống trước sân vận động, đi đến khu vực đỗ xe, Thương Hoài Nghiên còn chưa kịp lấy chìa khóa xe ra thì Dịch Bạch Đường đã tiến lên trước một bước, mở cửa ghế lái phụ, ngồi xuống.

Vừa nãy quên khóa cửa xe rồi!

Thương Hoài Nghiên nhẹ nhàng vỗ một cái lên trán, sau đó ngồi vào chỗ điều khiển.

Y nói: "Bây giờ chúng ta đến Thiện Ý?"

Dịch Bạch Đường: "Ừm."

Trong vòng 20 năm, Thiện Ý đã phát triển thành một tập đoàn nhà hàng lớn trên cả nước, tại giới ẩm thực cũng coi như có tiếng, tất nhiên ở thủ đô cũng sẽ có nhà hàng Thiện Ý.

Ngay tối hôm qua Dịch Bạch Đường đã lấy được số di động của mẹ mình từ Thương Hoài Nghiên, gửi đi một tin nhắn ngắn.

Tin nhắn rất đơn giản, chỉ có một câu thế này:

Buổi tối ngày mai chúng ta gặp tại Thiện Ý ở thủ đô.

Hết trọn một buổi tối, rồi lại trọn vẹn một ngày, đối phương không có bất kì hồi âm nào.

Hiện tại, Dịch Bạch Đường ngồi ở ghế cạnh tài xế, lại gửi một tin nhắn nữa vào dãy số này, cũng chỉ có một câu ngắn gọn: Nửa giờ nữa con đến Thiện Ý.

Bên trong buồng xe ánh sáng ảm đạm, Dịch Bạch Đường gửi xong tin nhắn lại lấy di động nhìn vào quãng đường đến điểm hẹn.

Thương Hoài Nghiên đang lái xe lơ đãng liếc nhìn sang bên cạnh, thấy toàn bộ sống lưng của Dịch Bạch Đường đang dựa vào ghế ngồi, hai chân khép lại, hai tay đặt ở hai bên người, vẫn duy trì một tư thế thả lỏng sau khi nghiêm túc.

Còn hơi giống với tư thế sau khi làm xong một món ăn ngon.

Thì ra không chỉ xử lý món ăn xong Dịch Bạch Đường mới có cái loại tâm lí phát sáng lấp lánh này, ngay cả xử lý việc riêng của bản thân cũng tỏa sáng lấp lánh như thế.

Đây là trạng thái tốt nhất của Dịch Bạch Đường.

Cậu ấy hi vọng nhìn thấy mẹ của mình.

Thương Hoài Nghiên nghĩ.

Đại khái bất kể là ai, đứng ở vị trí hiện tại của Dịch Bạch Đường đều sẽ có phản ứng giống như Dịch Bạch Đường bây giờ.

Nảy sinh lòng hiếu kì với những điều muốn biết, nghĩ đến việc được gặp mẹ mình, cũng muốn biết rõ tất cả, vì vậy nên không tiếc truy đuổi khắp nơi... Mãi đến khi có một ngày, tất cả các lớp che đậy đều bị tẩy đi.

Kết quả chỉ còn lại sự thật không thể nào khiến cho người ta vui vẻ.

Thương Hoài Nghiên dùng một tay lái xe, đôi mắt vẫn nhìn về phía trước, một tay còn lại sờ sờ đầu Dịch Bạch Đường.

Dịch Bạch Đường miễn cưỡng tùy ý Thương Hoài Nghiên dùng tay sờ tới sờ lui trên đầu mình một lúc mới hỏi: "Sao thế?"

Thương Hoài Nghiên thoải mái trả lời: "Không sao cả." Nhưng y còn nói thêm, "Tiếp theo đó không cần biết cậu biết cái gì..."

Dịch Bạch Đường: "Anh muốn nói gì?"

Thương Hoài Nghiên cười nói: "Sau khi về nhà sẽ nói cho tôi biết, được không?"

Dịch Bạch Đường: "Được."

Nói rồi, chiếc xe chuyển một đường thật xinh đẹp, bọn họ đã đi đến trước Thiện Ý.

Sau khi xe dừng lại, Thương Hoài Nghiên xuống xe trước, đi một nửa vòng mở cửa xe cho Dịch Bạch Đường: "Mời."

Dịch Bạch Đường đầy kì quái liếc nhìn Thương Hoài Nghiên: "Hôm nay anh thật ân cần."

Thương Hoài Nghiên cười ha ha, tiếp theo lại ôm Dịch Bạch Đường rồi hôn một cái lên khóe môi đối phương.

Hiện tại đang vào giờ cơm, trước cửa Thiện Ý dòng người qua lại đông đúc, tình cảnh này rất dễ bị người thu vào trong mắt, nhưng đến khi bọn họ cố gắng xuyên qua đêm đen cùng với ánh đèn cam nhìn rõ hết thảy thì Thương Hoài Nghiên cũng đã rời khỏi Dịch Bạch Đường.

Y nói: "Khi nào chuẩn bị về thì gọi cho tôi."

Dịch Bạch Đường đút hai tay trong túi, cũng không quá để ý đến việc thân mật cùng Thương Hoài Nghiên trước mặt mọi người, dù sao cũng đã thông qua trưởng bối, ông cụ cũng không phản đối: "Được."

Thương Hoài Nghiên xác nhận lại lần nữa: "Không cần tôi chờ cùng cậu à?"

Dịch Bạch Đường cũng xác định lần nữa: "Không cần." Nhận ra được sự ủ rũ của cây non lại cố gắng bổ sung thêm một câu: "Yên tâm đi, khi nào về tôi sẽ gọi cho anh."

Sau đó hắn quay người đi vào Thiện Ý, tùy chọn một vị trí trống ngồi xuống, chỉ gọi một ly nước rồi bắt đầu chờ đợi người thân còn chưa xuất hiện.

Nhưng lần chờ đợi này có hơi dài.

Thực khách bên cạnh thay đổi hết lượt này đến lượt khác, nhân viên phục vụ cũng không tiếng động qua lại mấy chuyến.

Dịch Bạch Đường từ lòng mang thấp thỏm lúc ban đầu cho đến khi không còn thấp thỏm nữa, cuối cùng cũng cảm thấy thời gian trôi qua.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên, kim phút của đồng hồ trên tường cũng đã qua nửa vòng, điện thoại di động cũng không có bất kì một âm báo tin nhắn hay cuộc gọi nào.

Thương Hoài Nghiên đưa Dịch Bạch Đường đến Thiện Ý rồi cũng không về nhà luôn.



Y lái xe chầm chậm một vòng quanh đó, sau khi được gió đêm thổi một lát mới dừng xe trước một quán bar không tệ lắm ở gần nhà hàng, đi vào quán bar, nói với bartender phía sau quầy pha chế: "Cho một ly trà đá trường đảo."

Bartender pha cho Thương Hoài Nghiên một ly.

Đồ uống nhìn qua giống như nước trái cây vừa trượt đến trước mặt Thương Hoài Nghiên, bên cạnh đã vang lên một âm thanh khác, vị khách mới đến này ngồi xuống hỏi bartender: "Ở đây có loại rượu nào tương đối đặc sắc?"

Bartender: "Trên bàn vị bên cạnh cậu."

Người đến: "Vậy thì một ly giống trên bàn anh... ồ? Tại sao lại là anh?"

Thương Hoài Nghiên cũng nghiêng đầu, y cũng ngẩn ra giống như thế, người đến bên cạnh mình là Viên Huy!

Cả hai người đánh giá nhau theo bản năng một lúc, Thương Hoài Nghiên lên tiếng trước: "Vì sao cậu lại ở đây?"

Viên Huy cũng buồn bực: "Sau khi tham dự Trù vương tranh bá tái thì tôi đến đây thư giãn, Dịch Bạch Đường không đi cùng anh à?"

Thương Hoài Nghiên hời hợt: "Hôm nay cậu ấy có việc riêng cần làm." Cùng với lên tiếng nói chuyện, y cũng cảm thấy lạ, thầm nghĩ Dịch Bạch Đường quyết định đi gặp Đổng Ân là vì Viên Huy nói ra chuyện trước đây, dù sao cũng là con nuôi kiêm cầu nối của hai mẹ con, lẽ nào Đổng Ân không nói cho con nuôi biết về lần gặp mặt này?... Cũng có thể là có khả năng này.

Thương Hoài Nghiên nghĩ như vậy nhưng vẫn cảm thấy có điều kì lạ, đơn giản nói câu được câu không với Viên Huy: "Hôm nay thi đấu thế nào?"

Viên Huy ngắt lời: "Nếu như không phải là có một tên mập mạp nào đó vậy lão tử đây sẽ đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, không phải là làm cải xanh tỏa hương bốn phía sao? Đơn giản!" Cậu ta cũng không quên hỏi thăm tin tức của kẻ địch: "Dịch Bạch Đường thì sao?"

Thương Hoài Nghiên giúp Dịch Bạch Đường khiêm tốn một chút: "Cũng không tệ lắm."

Viên Huy: "Cũng không tệ lắm?"

Thương Hoài Nghiên: "Rất tốt."

Viên Huy: "Rất tốt?"

Thương Hoài Nghiên hờ hững: "Đánh đâu thắng đó không gì cản nổi."

Viên Huy: Không biết xấu hổ!

Viên Huy đau lòng chuyển đề tài: "Sao hôm nay lại đến nơi này uống rượu, rượu này hương vị thế nào?"

Thương Hoài Nghiên nâng ly rượu trên bàn lên, dùng hai ngón tay cầm lấy thành ly, nhẹ nhàng lay động, đá trong ly va chạm với thành ly phát ra tiếng vang đinh đinh đang đang: "Ừm... Tửu lượng của cậu thế nào?"

Viên Huy nhất thời cẩn thận: "Không tính là quá tốt."

Đúng vào lúc này, bartender cũng đưa cho Viên Huy một ly trà đá trường đảo, Thương Hoài Nghiên giơ tay ra làm tư thế chạm ly: "Chúc mừng, biệt danh của ly rượu này là rượu thất thân."

Viên Huy: "..."

Viên Huy phản ứng lại: "Chờ đã, anh uống rượu thất thân vào thì có tư vị gì?"

Thương Hoài Nghiên bật cười: "Tôi không dễ say. Trên bàn rượu đã sớm không có người uống hòa."

Viên Huy vẫn cảm thấy kì quặc: "Một người đàn ông lại nói rượu thất thân..."

Thương Hoài Nghiên chỉ cười không nói.

Cầm lên xuống một lượt, Viên Huy vẫn quyết định uống một hớp. Miệng vừa chạm vào, cả người bỗng hơi hoảng hốt: "Ồ... Đúng ra rất xông..."

Thương Hoài Nghiên hờ hững hỏi: "Dì đến thủ đô khi nào? Vì sao cậu không đi cùng? Dịch Bạch Đường có thể nhận điện thoại." Mới là lạ.

Viên Huy: "Dì nào?"

Thương Hoài Nghiên: "Dì Đổng."

Viên Huy cảm thấy lạ: "Mẹ tôi đến đây á?"

Thương Hoài Nghiên: "Dì Đổng không đến?"

Viên Huy khó hiểu: "Không có... Trước trận đấu mẹ tôi có gọi điện đến, bà vẫn đang ở bên kia mà..."

Thương Hoài Nghiên: "Trước trận đấu hôm nay?"

Viên Huy khẳng định: "Trước trận đấu hôm nay"

Thương Hoài Nghiên bỗng nhiên đứng dậy từ chỗ ngồi.

Trong lòng Viên Huy cũng có dự cảm, cậu ta đi theo, hỏi: "Làm sao vậy..."

Thương Hoài Nghiên lạnh lùng liếc mắt nhìn Viên Huy một cái, đặt ly trà đá trường đảo gần như chưa uống xuống, lướt qua đối phương, lên xe lái về hướng Thiện Ý.

Lộ trình cần nửa giờ đồng hồ đến lúc này quay lại chỉ dùng 10'.

Đến khi Thương Hoài Nghiên đến Thiện Ý, thời gian cũng vừa qua 30'.

Y vừa liếc mắt đã nhìn thấy một người đang ngồi một mình bên cửa sổ.

Người đó đang mở cuốn sổ bìa da ra, dùng một chiếc bút lông mượn được ở đâu đó viết lên bỗng nhiên cảm giác được có người ngồi xuống phía đối diện mình.



Hắn còn chưa nhìn lên thì người đối diện đã hành động, rút bút lông khỏi tay hắn.

Dịch Bạch Đường nhẹ buông tay, bút đã bị người lấy đi, tiếp theo lại được nhét vào trong tay một chiếc bút máy thay cho bút lông vừa rồi.

Dịch Bạch Đường dùng bút máy viết xong hai chữ cuối cùng mới đóng sổ lại, ngẩng đầu lên hỏi: "Đói bụng à?"

Thương Hoài Nghiên sững sờ, nhìn đồng hồ, cũng đã 7h tối. Y còn chưa ăn cơm tối, sau đó còn uống rượu mạnh tìm chết, dạ dày giống như lâu lắm rồi không sao nữa lại bắt đầu âm ỉ đau: "Qủa thật là có hơi đói."

Dịch Bạch Đường gật gật đầu: "Vậy đi ăn cơm thôi, tôi làm cho anh." Hắn lại chợt hỏi: "Bút máy này giờ là của tôi à?"

Thương Hoài Nghiên nói đến thuận miệng: "Người của tôi cũng là của cậu rồi, huống hồ là một cái bút máy?"

Dịch Bạch Đường cảm thấy rất hài lòng. Hắn đứng lên, chủ động cầm lấy tay Thương Hoài Nghiên đi ra phía bên ngoài.

Bóng đêm dịu dàng, ánh sao thưa thớt.

Đến khi hai người đi ra ngoài, dòng người cũng thưa thớt hơn rất nhiều so với khi đến, bọn họ cùng nhau bước chậm rãi về phía bãi đỗ xe, trên đường cùng gặp một vài đôi tình nhân thoáng qua, trên gương mặt của những đôi tình nhân đó đều mang theo nụ cười mỉm hạnh phúc và vui vẻ, cho nên tâm trạng của Thương Hoài Nghiên cũng dần tốt hơn.

Mãi đến tận khi y nhìn thấy một người phụ nữ trên dưới 40 tuổi, mặc trang phục công sở, từ lúc xuống khỏi taxi đã vội vã chạy đến Thiện Ý, sau đó lại dừng lại giữa đường khiến cho y chú ý.

Thương Hoài Nghiên quay đầu về phía Dịch Bạch Đường theo bản năng.

Dịch Bạch Đường cũng nhìn thấy người phụ nữ này.

Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều xác định người trước mắt là ai.

Dịch Bạch Đường chuẩn bị rời đi dừng lại tại chỗ, người phụ nữ chạy về phía Thiện Ý cũng dừng lại không di chuyển.

Dịch Bạch Đường chờ người trễ hẹn tiến lên.

Hắn đã từng tưởng tượng ra biết bao nhiêu tình huống gặp gỡ nhưng lại không có cái nào giống như hiện tại.

Có điều, giống như bây giờ tuy rằng có hơi ngoài ý muốn nhưng cũng không có gì là không thể tiếp thu.

Dịch Bạch Đường nghĩ như thế.

Căng thẳng đã dần biến mất hiện giờ lại có xu hướng quay lại, Dịch Bạch Đường không nói lời nào, bả vai lại âm thầm căng thẳng, chờ đợi người kia lên tiếng.

1" trôi qua.

2" trôi qua.

Hoàn chỉnh 1'.

Dịch Bạch Đường đứng đó một lúc cũng chỉ nhìn thấy người phụ nữ đứng kia tràn đầy do dự cùng chần chờ, trên mặt hiện đầy vẻ lo lắng nhưng lại không chịu cất ra một bước đơn giản nhất.

Căng thẳng cuối cùng cũng biến mất.

Toàn bộ tâm hồn của hắn bao trùm bởi nỗi thất vọng tột cùng.

Hắn thu lại ánh mắt, lạnh lùng quay mặt đi, nắm tay Thương Hoài Nghiên tiếp tục đi về phía bãi đỗ xe.

【Entremets *】

(*khách hàng thân thiết)