Lưu Hương

Chương 104: Ngạo kiều bá đạo




Món ăn Dịch Bạch Đường lựa chọn không hề phức tạp.

Hai con cá Thương Hoài Nghiên chọn là cá pecca, vì vậy hắn đã làm món cá pecca hấp.

Cá pecca bỏ đi phần vẩy cùng với ruột, rửa sạch với nước rồi cho vào nồi đã được làm nóng, đậy nắp lên, dùng lửa nhỏ chậm rãi hấp.

Sau đó bắt đầu chuẩn bị khâu quan trọng nhất của món ăn này chính là nước sốt.

Dùng chanh, dầu trám, gừng, ớt, hành tây, rau thơm, muối trắng, hồ tiêu cùng các loại gia vị khác.

Sử dụng chanh xanh, vỏ chanh thái mỏng, gừng cắt thành sợi nhỏ tinh tế, ớt lựa chọn loại không quá cay sau đó cắt thành từng miếng tròn, rau thơm ngắt lấy lá, hành tây cắt miếng, tiếp theo là muối trắng, hồ tiêu, dầu trám, tất cả cho vào trong nồi.

Lúc này lại lấy cá pecca từ trong nồi ra, lấy một ít nước từ trong nồi ra rưới lên trên cá, tiếp theo lại dùng dao cắt thịt cá thành những lát cực mỏng, để cho những miếng thịt cá rơi tùy ý xuống bên dưới, thịt cá rơi xuống tựa như một đóa hoa nở rộ.

Lúc này lại dùng màng bọc thực phẩm bao trùm thịt cá, bên trên rải thêm thật nhiều đá lạnh.

Chờ đến khi đá lạnh hóa thành nước rồi, thịt cá nóng hổi cũng biến thành ấm, đưa vào trong miệng lại nguội lạnh, nuốt vào trong bụng lại ấm, món ăn này thật sự rất thích hợp với thời tiết oi nóng mùa hè.

Hai đĩa cá được dọn lên mặt bàn.

Tất nhiên là bữa tối không chỉ có hai đĩa thịt cá này, còn có ba món canh, tất cả đều là do Dịch Bạch Đường nhìn thấy trong giỏ đựng nguyên liệu có cái gì thì làm cái đó, sau khi làm xong thì bưng ra đặt lên bàn.

Hiện trường chỉ có người thứ ba là Thương Hoài Nghiên nhận được đãi ngộ của khách quý, hai đĩa cá giống nhau như đúc được đặt chỉnh tề trước mặt y.

Thương Hoài Nghiên cầm đũa, cố gắng nhìn từ tạo hình và dao pháp để phân biệt nhưng cuối cùng cũng không thu được kết quả gì; tiếp theo lại nỗ lực nhìn lên nét mặt của Dịch Bạch Đường và lão Đổng nhưng vẫn không có kết quả như trước.

Y không còn cách nào khác hơn là cầm lấy đũa, tin vào đầu lưỡi của mình nếm cá ở đĩa bên trái.

Thơm ngon mát mẻ.

Non mềm nhiều nước.

Vừa vào miệng đã tan ra.

Hóa thành một vị cam tuyền, từ cuống họng quẫy đuôi vào trong bụng, tiếp theo lại ngao du trong bụng một vòng giống như có một con cá thực sự nhảy vào trong bụng mình, một món ăn cứ như thế được thưởng thức như một món tươi!

Lúc này Thương Hoài Nghiên bỗng nhiên có thể hiểu được phần nào tâm tình của Dịch Bạch Đường khi nói ra câu nói vừa rồi.

Thật ra cũng không phải buồn cười như vậy...

Y dùng nghị lực thật lớn để chuyển đũa của mình từ đĩa cá của lão Đổng sang đĩa cá của Dịch Bạch Đường.

... Không sai, ngay giây phút đưa cá vào miệng y đã phân biệt được đâu là món ăn lão Đổng làm và đâu là của Dịch Bạch Đường.

Khi đưa miếng cá Dịch Bạch Đường làm vào trong miệng, Thương Hoài Nghiên cảm thấy cả người đều được thả lỏng.

Đúng là bảo bối Bạch Đường nhà mình.

Ăn một miếng chính là một miệng hương vị ngọt ngào.

Hơn nữa cũng thơm ngon mát mẻ, cũng non mềm nhiều nước, cũng vào miệng là lập tức tan ra!

Mà tựa hồ...

Nói đến...

Tại sao khi ăn lại không có cảm giác cá quẫy đuôi bơi vào trong bụng nhỉ? Đây rõ ràng là không phù hợp với quy luật khoa học khách quan! E rằng vừa rồi chỉ là lỗi cảm giác của mình...

Thương Hoài Nghiên cầm đũa, chậm chạp không quyết định được mình có nên ăn thêm một đũa nữa hay không, y luôn cảm thấy nếu như ăn thêm một đũa nữa thì tức là nói Dịch Bạch Đường làm không ngon bằng ông ngoại...

Nhìn bộ dạng của Thương Hoài Nghiên, Dịch Bạch Đường hiểu hết.

Mặt của hắn cũng tái cả lại, không hề muốn nhìn Thương Hoài Nghiên nữa, mặt không thay đổi nói với lão Đổng: "Người thắng."

Lão Đổng: "Phu..."

Ông dựa tựa người vào ghế của mình, chậm rãi đung đưa, dùng một loại giọng điệu hờ hững của người thắng nói: "Được rồi, ăn cơm đi." Tiếp theo lại đẩy đĩa cá mình làm đến trước mặt Dịch Bạch Đường, "Ăn đi."

Dịch Bạch Đường ôm nỗi hận ngồi xuống, gắp toàn bộ phần cá lão Đổng làm vào trong bát mình, lại gắp toàn bộ phần cá mình làm vào trong bát Thương Hoài Nghiên, bản thân ăn hết sạch cá, cũng nhìn chằm chằm Thương Hoài Nghiên ăn hết sạch cá!

Sau khi ăn xong, hai người thanh niên trẻ tuổi đã no căng bụng.

Dịch Bạch Đường rửa bát, lại lôi Thương Hoài Nghiên đứng dậy, nói với lão Đổng: "Con và anh ta đi đây."

Lão Đổng: "Ừ."

Dịch Bạch Đường: "Lần sau gặp mặt chính là tại cuộc thi Trù vương tranh bá tái."

Lão Đổng: "Ừ."

Dịch Bạch Đường trịnh trọng: "Con sẽ đánh bại người."

Lão Đổng: "Ha ha."

Sau khi nói xong ba câu này, Dịch Bạch Đường vừa lôi vừa kéo Thương Hoài Nghiên đi về phía cửa, đến khi còn cách ngưỡng cửa một bước, từ phía sau truyền đến âm thanh nhàn nhạt của lão Đổng: "Sở dĩ năm đó mẹ con rời đi là vì quan niệm của con bé và ta không hợp."

Dịch Bạch Đường quay đầu lại, trên mặt không có cảm xúc gì, nói: "Mẹ con ly hôn với ba là do quan điểm không hợp, mẹ con rời đi cũng là quan điểm với người không hợp nhau."

Lão Đổng nằm trên ghế xích đu.

Tà dương khuất bóng, ánh sao khắp nơi, ông nói trong màn đêm:

"Quan điểm đối với đồ ăn giữa mẹ con và ta không giống nhau. Cho nên chúng ta không thể hòa hợp được, cho nên ta để mẹ con rời đi."

Trên đường trở về từ thôn Đổng Gia, đèn đuốc thưa thớt, ngựa xe như nước, từ mặt đất ngẩng đầu lên bầu trời kia chỉ thấy những chòm sao trời rơi hết xuống nhân gian, chiếu rọi khắp mặt đường.

Chờ đến khi về đến nhà rồi, Thương Hoài Nghiên yêu cầu Dịch Bạch Đường đi tắm trước, sau đó bản thân ngồi trên ghế salon suy nghĩ về nhân sinh.

Chớp mắt đã qua 1h đồng hồ, Thương Hoài Nghiên bỗng nhiên tỉnh lại, nhìn sang hai bên lại phát hiện Dịch Bạch Đường vẫn chưa ra khỏi phòng tắm, cho nên y đứng dậy, gõ gõ cửa phòng tắm: "Bạch Đường?"

"Ùng ục."

"Bạch Đường...?"

"Ùng ục ùng ục."

Thương Hoài Nghiên trực tiếp mở cửa phòng tắm ra, bên trong phủ một lớp hơi nước mịt mù, y nhìn thấy Dịch Bạch Đường đang nằm ngửa bên trong bồn tắm mát xa. Chức năng xoa bóp của bồn tắm được khởi động, giữa bồn tắm có những bong bóng lăn tăn nổi lên. Dịch Bạch Đường chỉ để mắt, mũi, miệng nổi lên trên mặt nước, bản thân còn dùng miệng mô phỏng theo miệng cá, tùy ý để từng dòng bọt khí bốc lên, ùng ục phun nước.

Bên dưới dòng nước, tú sắc khả xan.

Thương Hoài Nghiên nhìn thấy Dịch Bạch Đường chăm chú nghịch nước, cũng không vội vàng, đứng ở cửa cẩn thận thưởng thức, tiếp theo mới xắn tay áo lên, đi đến bên bồn tắm, bàn tay thăm dò vào trong nước, đầu ngón tay xoay một vòng ám muội trên bả vai và cổ Dịch Bạch Đường, hỏi: "Sao hôm nay lại có tâm trạng đùa nghịch thế này?"

Dịch Bạch Đường: "Buổi tối ăn cá, ùng ục."

Thương Hoài Nghiên: "Cho nên?"

Dịch Bạch Đường: "Nhìn thấy nước lại bỗng nhiên nghĩ đến cá sống, ùng ục ùng ục."

Thương Hoài Nghiên than thở: "Tay nghề của lão gia tử đủ tốt."

Câu nói này trong nháy mắt khiến cho Dịch Bạch Đường tự động tìm về cảm giác của nhân loại!

Chỉ thấy Dịch Bạch Đường ngồi bên trong bồn tắm thần sắc căng thẳng, bị cùng một người đánh bại trong suốt 20 năm, cừu hận xông lên đầu trong nháy mắt, "rào", hắn đứng dậy khỏi bồn tắm, cầm lấy một chiếc khăn lông trắng lau nước quanh thân: "Rất tốt, tôi tỉnh táo rồi."

Thương Hoài Nghiên: "... Không, kỳ thật cậu cũng không cần tỉnh táo sớm như vậy đâu."

Y có hơi hối hận rồi, vừa rồi đã dùng toàn bộ thời gian để nhìn cho no mắt, muốn dần dần tiến tới, kết quả là lại nhìn thấy người ta đã cởi hết đồ rồi giờ cũng đã chuẩn bị mặc xong quần áo...

Có điều cũng không sao cả, sau này còn nhiều thời gian.

Bánh mì rồi cũng sẽ có, sữa bò rồi cũng sẽ có, play trong nước sớm muộn gì cũng sẽ có.

Thương Hoài Nghiên cầm lấy một chiếc khăn mặt, thay Dịch Bạch Đường lau bọt nước trên mặt, sau đó lại đưa khăn lên mái tóc ướt nhẹp của hắn, đầu ngón tay luồn qua mái tóc ẩm ướt, chậm rãi tìm kiếm, không lâu sau đã lần được dấu vết bị thương trước đây bị tóc che đi.

Vết thương kia đúng là đã không còn rõ nữa.

Nếu như không quá để ý thì rất dễ bị người ta lãng quên, nhưng nếu một khi có ý thức tìm kiếm rồi, dù cho thời gian đã qua 20 năm vẫn có thể hình dung ra được vết thương khi đó dài bao nhiêu.

Ngón tay Thương Hoài Nghiên tới lui chỗ đó hai vòng lại chợt nghe thấy Dịch Bạch Đường hỏi: "Động tác của anh hôm nay thật nhanh."

Thương Hoài Nghiên sững sờ: "Động tác gì?"

"Chuyện của chúng ta." Dịch Bạch Đường nói, hắn hơi không vui, luôn cảm thấy việc này người nên nói ra là mình mới đúng, coi như không phải là bản thân mình nói ra thì cũng phải là hai người cùng nhau nói, cho nên hắn mới có điểm nho nhỏ không được hài lòng: "Tôi lượn một vòng trong nhà bếp mà anh đã nói rồi."

Thương Hoài Nghiên trả lời: "Nhưng tôi không hề nói gì cả..."

Dịch Bạch Đường: "Ồ?"

Thương Hoài Nghiên cường điệu: "Tôi thật sự là không hề nói gì cả."

Hai người hai mặt nhìn nhau.

Dịch Bạch Đường mơ màng: "Vậy làm sao ông lại có thể nói đến mức bình tĩnh như thế?"

"Không biết..." Thương Hoài Nghiên cũng nghĩ không ra, "Hay là có ai khác nói cho ông cụ biết?"

"Cũng có thể là thế?" Dịch Bạch Đường không quá chắc chắn, gần đây đúng là hắn cũng mang Thương Hoài Nghiên gặp một hai người có liên lạc với ông lão.

Không nghĩ ra vậy thì tạm thời không nghĩ nữa, dù sao kết quả cũng vẫn giống nhau. Thương Hoài Nghiên thay đổi đề tài, nói đến một việc khá quan trọng.

"Tối nay ông ngoại có nói đến việc của mẹ cậu, cậu thấy thế nào?"

"Thấy thế nào cái gì?"

"Cậu có cảm thấy nguyên nhân là như thế không?"

"Có."

Thương Hoài Nghiên ngẩn ra: "Xác định như vậy?"

"Ông sẽ không gạt tôi." Dịch Bạch Đường nói đến chỗ này, dừng một lát, trên mặt xẹt qua một tia khác lạ, còn nói bóng nói gió, "Có điều, lời nói có đôi khi chỉ là nói đùa, cũng có khi nửa thật nửa giả, có lúc lại vô cùng có ý định nói dối tôi... Ngược lại, thật sự đáng nhắc đến cũng chỉ có vấn đề liên quan đến nấu nướng, việc nói chuyện đàng hoàng với tôi có xác xuất là khoảng 30%."

Thương Hoài Nghiên nói rất trái lương tâm: "Cũng coi như không ít..."

Dịch Bạch Đường lập tức trầm giọng: "Tôi định đi gặp bà ấy một lần."

"Ừm..." Thương Hoài Nghiên phản ứng rất nhanh, "Cậu định khi nào thì đi gặp bà ấy?"

"Tạm thời không vội." Dịch Bạch Đường cảm thấy tóc đã được lau ổn thỏa, hắn đứng lên, vẩy tóc, nước thừa còn lại cống hiến hết lên người Thương Hoài Nghiên, "Chờ tôi tham gia xong Phụ gia tranh bá ngày mai đã rồi lại đi tìm bà ấy. Nếu như tìm hiểu chân tướng trước đây qua người khác phiền phức như vậy thì đến lúc đó tôi hỏi trực tiếp bà ấy là được rồi."

"Được." Thương Hoài Nghiên nhìn Dịch Bạch Đường, chậm rãi nở nụ cười. Y tiến lại gần, phủ thêm áo tắm lên cơ thể trần trụi của Dịch Bạch Đường, sau đó nhẹ nhàng sờ một cái trên hõm vai đối phương, nghiêng đầu hôn lên vết thương dưới mái tóc, "Tôi đi ra ngoài mua bao thuốc lá, hết thuốc rồi."

Nửa đêm, Thương Hoài Nghiên lái xe ra ngoài đồng thời gọi cho trợ lý của mình một cuộc gọi, muốn tìm hiểu hành tung của một người. Chờ đến khi nhận được tin tức của trợ lý rồi, y lại đánh tay lái, dừng xe ở một hộp đêm bên đường phố phồn hoa, tiếp theo xuống xe rút một điếu thuốc.

Trước cửa hộp đêm kẻ đến người đi, cứ khoảng 3-5 phút lại có một nhóm người ra vào.

Thương Hoài Nghiên dựa vào cửa xe hút hai hơi thuốc thì thấy Viên Huy đang cười nói cùng với một đám người đi ra khỏi cửa lớn.

Bên cạnh, chiếc BMW màu xám bạc tỏa sáng dưới ánh đèn đường, người đàn ông tiêu sái đang tựa vào cửa xe.

Viên Huy cùng mọi người vừa đi ra đã ngay lập tức nhìn thấy cảnh này.

Cậu ta ngay lập tức có phản ứng trước:

Khốn kiếp!

Người thứ hai có phản ứng:

Tên đàn ông này là kẻ địch mạnh, có thể trùm bao tải cho hắn không!

Người thứ ba có phản ứng:

Ồ, cái tên này đến đây để khiêu khích chúng ta à?

Thương Hoài Nghiên chạy đến đây là vì gặp Viên Huy.

Y nhìn thấy người rồi thì giơ tay ra vẫy vẫy với đối phương.

Lúc này Viên Huy mới nhìn rõ người đứng trước xe BMW này là ai, cậu ta không vui: Có việc gì lại không lên tiếng? Cứ vẫy tay như thế thật sự rất giống với một con mèo chiêu tài đó có biết không?

Còn mấy người xung quanh cậu ta đã phản ứng:

"Ồ, người đàn ông cạnh BMW kia đang vẫy tay với chúng ta kìa!"

"Anh ta đang gọi ai thế?"

Mấy người nhìn lẫn nhau, chỉ có Viên Huy không có phản ứng gì, không hề ngạc nhiên, nhất thời vui vẻ đẩy người một cái: "Hóa ra là đến tìm Viên thiếu!"

"Viên thiếu thật nhiều bạn bè, đi nhanh đi nhanh đi, chúng tôi chờ cậu!"

Viên Huy bị đẩy ra khỏi nhóm người, bất đắc dĩ đi về phía trước, vài bước đã đi đến trước mặt Thương Hoài Nghiên: "Thương tổng, thật là tình cờ nha."

Thương Hoài Nghiên lại khẽ đùa: "Thật không khéo, tôi đến đây là để tìm cậu."

Viên Huy không thể làm gì khác hơn đành phải hỏi: "Có chuyện gì?"

Thương Hoài Nghiên nói: "Tại sao lại đợi 20 năm trôi qua mới bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Dịch Bạch Đường?"

Viên Huy không cảm thấy có gì bất ngờ, bình thản trả lời: "Bởi vì mẹ nuôi của tôi luôn nghĩ đến cậu ta. Khi còn bé tôi cũng không có cách nào, cũng cảm thấy sợ hãi. Đến khi lớn rồi thì muốn thực hiện nguyện vọng của mẹ nuôi nên cứ thế thôi."

Thương Hoài Nghiên: "Vậy à..."

Y lấy một điếu thuốc ra đưa cho Viên Huy, bản thân thì cắn thuốc lá điện tử: "Cậu có nghĩ đến một chuyện không?"

Viên Huy buồn bực: "Chuyện gì?"

Thương Hoài Nghiên: "Trên thế giới này, điều khiến cho một người mẹ đối với một đứa bé mình sinh ra vẫn còn yêu thích nhưng lại không dám gặp mặt... Hơn nửa chỉ là vì cô ấy đã làm một việc gì đó khiến cho bản thân không có cách nào đối diện với con trai mình."

Viên Huy nhấc mắt nhìn kĩ Thương Hoài Nghiên: "Anh định phá hoại cuộc gặp gỡ của bọn họ?"

"Tôi?" Thương Hoài Nghiên nở nụ cười, lắc đầu: "Không, tôi sẽ không làm như vậy, đối với việc mẹ đẻ của mình là người như thế nào, nếu như Bạch Đường còn không có quyền được biết thì trên thế giới này làm gì có ai có tư cách biết chứ. Tôi đến đây chỉ để nhắc nhở cậu thôi..." Y dựng một ngón tay lên đặt ngoài miệng, "Cho dù cậu có tìm mọi cách để thúc đẩy chuyện này thì kết quả cũng không hẳn nằm trong dự đoán của cậu."

Y nói xong, lễ phép gật đầu với Viên Huy, tiếp theo mở cửa xe ra rồi lái xe đi.

Đêm đó, Thương Hoài Nghiên về đến nhà, ôm Dịch Bạch Đường ngủ.

Dịch Bạch Đường trở mình: "Ngày mai đến xem tôi thi đấu."

Thương Hoài Nghiên đồng ý liên tục: "Tất nhiên rồi, không có vấn đề gì, tôi đi cùng với cậu!"

Vừa mới dứt lời y đã phản ứng lại: "Khoan đã, ngày mai là ngày bao nhiêu? Hình như công ty có một cuộc họp đại hội cổ đông."

Dịch Bạch Đường: "..."

Thương Hoài Nghiên: "..."

Thương Hoài Nghiên sứt đầu mẻ trán, vội vã dụ dỗ người: "Bảo bối đừng tức giận, lần sau, lần sau nhất định tôi sẽ đi cùng cậu!"

Dịch Bạch Đường hừ lạnh một tiếng: "Không cần."

Thương Hoài Nghiên: Thật sự rất tức giận à QvQ?

Dịch Bạch Đường trở thành ngạo kiều bá đạo: "Khi nào thì anh xong? Tôi sẽ kéo dài thời gian thi đấu đến khi anh xong!"