Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 967




"Thật sự là có một việc làm ăn muốn hợp tác với Đường huynh đệ."

Khi nói chuyện, Mặc Cửu Diệp lấy ra mấy thứ đồ trang sức dùng khuôn đúc chế tạo ra với tức phụ tối hôm qua từ trong lòng.

Đường Minh Duệ là người từng gặp thứ tốt, mới vừa nhìn qua, là có thể nhìn ra trình độ thủ công tinh tế của những trang sức này.

Đặc biệt là mặt dây kia nhìn không ra, hoa văn tinh xảo đến có thể nói là sống động.

Còn có nhẫn bạc kia rất không bình thường, sáng chói mắt, hoàn toàn không giống trong tiệm châu báu bán.

Đồ án tinh xảo quả thật khiến hắn ta không rời được mắt.

"Cửu ca, những đồ trang sức này ngươi mua từ đâu, cửa hàng châu báu Đại Thuận chúng ta khẳng định không có thứ gì tinh xảo như vậy."

Đường Minh Duệ nóng vội muốn biết Mặc Cửu Diệp có buôn bán gì hợp tác với hắn ta, căn bản không nghĩ đến những trang sức tỉnh xảo đó.

"Cửu tẩu cũng thật có phúc khí, gặp được cửu ca phu quân săn sóc như vậy, chắc hẳn cửu ca làm những trang sức đó rất không dễ dàng đi?"

Ở trong lòng Đường Minh Duệ, cửu ca là người thương tức phụ.

Gần đây bọn họ hợp tác làm ăn bọn họ đều là chia đôi phần, đối phương kiếm lời bao nhiêu hắn ta đều rõ ràng hơn ai khác.

Nhất định là trong tay cửu ca nhiều bạc, mua một ít trang sức cho tức phụ nhi.

Mặc Cửu Diệp biết, Đường Minh Duệ nhìn thấy những trang sức này sẽ là phản ứng gì.

Hắn cũng không vội vã thu hồi những trang sức đó.

"Không biết Đường huynh đệ có cảm thấy hứng thú với buôn bán châu báu trang sức không?”

Nghe hắn nói xong, Đường Minh Duệ ngây ngẩn cả người, ngay sau đó lộ ra một vẻ mặt kinh hỉ.

"Ý tứ của cửu ca là, ngươi có thể cung cấp loại trang sức phẩm chất này cho ta?" Đường Minh Duệ chỉ vào những trang sức đó, trong ánh mắt đều là ánh sáng, đã quên mất ảo não vừa rồi.

Phải biết rằng, toàn bộ Đại Thuận buôn bán kiếm tiền nhất chính là châu báu và tiền trang, nếu không phải hắn ta không tìm được nguồn cung cấp thích hợp, đã sớm muốn mở một cửa hàng châu báu rồi.

Hắn ta nhìn trang sức tinh xảo đặc biệt trước mắt này, như đã thấy được vô số bạc chạy về phía hắn ta.

Đường Minh Duệ kéo cánh tay Mặc Cửu Diệp: "Cửu ca đi, chúng ta tìm trà lâu thương lượng đi."

Lần này Mặc Cửu Diệp lại đây cũng không phải muốn nói chuyện hợp tác chỉ tiết với Đường Minh Duệ, mục đích chủ yếu của hắn là biết Đường Minh Duệ muốn hợp tác hay không.

Về phần vấn đề hợp tác chỉ tiết, còn phải để tức phụ nhà mình đi nói, rốt cuộc loại chuyện này tức phụ lành nghề hơn hắn ta.

Huống chi, hiện giờ bọn họ cũng chỉ là làm ra hàng mẫu của mấy cái trang sức này, trình độ có thể mở cửa hàng còn kém rất xa.

Vốn kế hoạch của Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm là, hắn vào thành dò hỏi ý tứ của Đường Minh Duệ, nếu đối phương nguyện ý hợp tác, Mặc Cửu Diệp đi người môi giới trong thành mua mấy người thích hợp.

Linh hồn của Hách Tri Nhiễm đến từ hiện đại, cũng không ủng hộ loại mua bán người này của cổ đại.

Nhưng rốt cuộc nàng đã tới, không thể trở về, nhập gia tùy tục là tất nhiên.

Sử dụng khuôn đúc chế tác trang sức là bí mật, không có khả năng tùy ý tìm mấy người có tay nghề đi làm.

Muốn loại bí mật này không bị lan truyền ra ngoài, biện pháp tốt nhất chính là mua người.

Ở Đại Thuận, khế bán mình tương đương với mạng của những người đó, mạng của bọn họ nắm giữ ở trong tay chủ nhân, nếu không phải xảy ra cái gì ngoài ý muốn, bọn họ sẽ không bán đứng chủ gia.

Mặc Cửu Diệp không vội vàng, chính là Đường Minh Duệ lại không muốn đợi lâu.