Xem ra mắt nhìn người của ông ấy vẫn rất sáng suốt, chỉ nhìn thoáng qua cũng có thể biết Cửu nhi tức này thật phi phàm, ngay cả những nhi tử kiêu ngạo này của ông ấy cũng nghe lời mà không hề phàn nàn.
Nghĩ tới đây, Mặc Kình quyết định im lặng.
Dù sao ông ấy cũng đã nói ra chủ ý này, hiện tại ông ấy là kẻ vô dụng nên sẽ không gây thêm hỗn loạn.
Chuyến đi về biên giới phía nam là tất yếu, không thể trì hoãn, sau khi các huynh đệ bàn bạc, cuối cùng đã quyết định Thất ca sẽ đi chuyến này.
Về phần chế tạo thuốc nổ, đương nhiên cũng là người trong nhà làm.
Trong các ứng cử viên này, Ngũ ca là người mà Hách Tri Nhiễm đánh giá cao nhất.
Ngũ ca can đảm và cẩn thận, thật rất thích hợp.
Tất nhiên, những huynh đệ khác cũng có thể tham gia, nhưng nó tùy thuộc vào mong muốn của chính họ.
Chuyện này đã quyết định xong, ngày mai Thất ca sẽ đi Tây cảnh, mà cũng không ảnh hưởng tới bữa tối đoàn tụ của Mặc gia.
Có Hách Tri Nhiễm ở đây, trong nhà sẽ không bao giờ thiếu các loại nguyên liệu nấu ăn tốt.
Bát ca còn cố ý đặc biệt tới làng chài và mua rất nhiều hải sản mà người dân ở đây không thích, nhưng Mặc gia lại có thể làm ra những món hải sản ngon tuyệt.
Các tẩu tử giờ đã nấu ăn rất giỏi, tuy nhiên, hiện giờ ở Mặc gia ngoài Hách Tri Nhiễm ra, người nấu ăn giỏi nhất chính là Ngọc Nhi.
Nha đầu này thường rất cẩn thận và một lòng tập trung vào công việc của mình.
Nàng ấy biết Cửu phu nhân là một người nấu ăn rất giỏi, vì để có tay nghề nấu nướng thành thạo, mỗi khi Hách Tri Nhiễm nấu ăn, nàng ấy đều đi theo nàng để giúp đỡ rồi nhân tiện học hỏi. Trong bữa tối đoàn tụ của Mặc gia, Ngọc Nhi đảm nhận công việc nấu chính, trong khi các tẩu tử sẽ giúp đỡ.
Nhóm nữ quyến làm việc chăm chỉ suốt buổi chiều và cuối cùng đã chuẩn bị được một bữa tối thịnh soạn trước khi trời tối.
Tương tự, bữa tiệc được bày ở nhà chính nơi đôi vợ chồng già ở.
Mặc Kình trở về nhà tâm tình rất tốt, cộng với sự điều trị của Hách Tri Nhiễm mấy ngày nay, nhìn ông ấy ngày càng có sinh lực hơn.
Ông ấy được nhi tử bế ra ghế chính, lão bà ngồi bên cạnh.
Các tiểu bối còn lại thì mỗi người tự tìm một chỗ ngồi.
Trời đẹp như vậy, nhiều món ngon như vậy, đương nhiên phải mời Phương Truyền Châu, Tạ Thiên Hải và Hồ Thông cùng đến đây.
Ngoài ra còn có một nhóm những người như Lương Hạo và Đào Nhiên.
Kết quả là trong nhà chính không còn chỗ trống, nên đặc biệt bày mấy cái bàn ra trong sân.
Tạ Thiên Hải, Phương Truyền Châu và Mặc Kình đều là người quen cũ, khi còn ở Kinh Thành có quan hệ rất tốt.
Hồ Thông và Mặc Kình tuổi tác khá chênh lệch, tuy không tiếp xúc nhiều nhưng lại có ấn tượng tốt về nhau.
Mặc Kình cũng nghe nói về một số những việc họ đã trải qua lúc bị lưu đày, nên tình cảm của ông ấy đối với Phương Truyền Châu và Tạ Thiên Hải thậm chí còn thân thiết hơn trước.
Ngoài ra còn có Hồ Thông, người cũng cùng cảnh ngộ tương tự như Mặc gia, Mặc Kình cũng đồng cảm với hắn ta.
Ông ấy mời hai người bạn cũ và Hồ Thông ngồi cùng bàn, khi mọi người chuẩn bị bắt đầu thì ngoài cửa có tiếng bước chân.
Giọng của Nam Thụy rất to. "Hôm nay náo nhiệt quá, có chuyện gì vui sao?” Mọi người đều hướng sự chú ý về phía phát ra âm thanh, Nam Thụy đỡ Đức phi, mỉm cười đi vào nhà chính.