Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 9




Nàng cầm dụng cụ điều khiển từ xa trong tay, thông thạo điều khiển máy bay không người lái bay về phía xa hơn, lúc cảm thấy khoảng cách ổn rồi, nàng lần nữa dùng dụng cụ điều khiển từ xa thắp sáng đèn laser và sóng âm của máy bay không người lái.

Thủ vệ mới tìm được vị trí đứng vững, thoáng chốc bị tiếng đó thu hút sự chú ý, sau đó lại nhìn thấy một tia sáng màu trắng b.ắ.n thẳng vào một viện tử nào đó.

"Đó là gì vậy?"

"Có thích khách."

"Chúng ta mau đi xem.”

Nghe bước chân của thủ vệ bên ngoài càng lúc càng xa, Hách Tri Nhiễm mau chóng bước ra khỏi khố phòng, còn không quên khóa kỹ lại cái khóa kia.

Nàng chạy đến khoảng cách an toàn, nhảy lên một gốc cây to, sử dụng điều khiển từ xa tắt đèn laser và sóng âm của máy bay không người lái, tin rằng những người đó không tìm thấy mục tiêu, tự nhiên sẽ quay về.

Quả nhiên, thủ vệ tìm hết một vòng, cho đến khi ánh sáng đó biến mất, mới không cam lòng trở về phía trước cửa khố phòng.

"Đêm nay đúng là kỳ quặc, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”

"Ta cũng cảm thấy rất quái lạ, có cần bẩm báo với Quốc Công gia không?"

"Hôm nay Quốc Công gia đại hôn, ngươi to gan cỡ nào, dám đi quấy rầy người ta động phòng?”

"Cũng đúng, không được thì sáng mai hãy nói vậy, dù sao bên khố phòng an toàn là được."

Thấy hai tên thủ vệ kia đã hoàn toàn buông lỏng cảnh giác, Hách Tri Nhiễm mới nhẹ nhàng nhảy từ trên cây xuống, điều khiển máy bay không người lái trở lại tay mình, sau đó cất vào không gian. Hách Tri Nhiễm tiếp tục né tránh tâm mắt của bọn thủ vệ tìm kiếm mục tiêu thu hoạch, đồng thời ý thức cũng tiến vào trong không gian xem xét.

Vốn tưởng rằng phủ Hộ Quốc Công tình hình bên trong phong phú, sẽ có chút của cải.

Ai ngờ, ngoài một số vải vóc trông màu sắc có phần sặc sỡ ra, chính là một ít lương thực, lương thực phụ lương thực tỉnh đều có, ngoài ra, còn có nửa rương đĩnh bạc.

Về phần đồ cổ tranh chữ, vàng bạc châu báu gì đó, đã ít lại càng ít.

Đường đường phủ Hộ Quốc Công, lại nghèo khốn như thế, có thể thấy sự thanh liêm của người Mặc gia.

Nhưng mà, chính là một gia tộc mấy đời trung lương như vậy, lại gặp phải kiêng kỵ của kẻ thượng vị, quả thực là trời xanh không có mắt.

Nửa rương bạc kia, xem ra cũng chỉ có một vạn lượng, tuy ít hơn tưởng tượng rất nhiều, Hách Tri Nhiễm tin chắc, trên đường lưu đày có còn hơn không.

Hách Tri Nhiễm cứ như thế vừa nghĩ ngợi vừa hành động, chỉ cần là nơi nàng dễ dàng đi vào, vật phẩm đều được cất vào không gian, cho tới khi bên trong không gian thật sự không chứa nổi vật phẩm, mới bất đắc dĩ trở về viện tử của mình.

Lúc này, sau khi nàng đi ra đã trôi qua hơn một canh giờ.