Nàng tìm kiếm một hồi lâu, cho đến khi hơi đau đầu, vẫn không thu hoạch được gì.
Điều này có thể chứng tỏ, Lý Nhu Nhi không hề đề cập tới Mặc Cửu Diệp ở trước mặt nguyên chủ.
“Bọn ta không có quan hệ gì.” Mặc Cửu Diệp trả lời một cách hoàn toàn không dây dưa.
“Thế vì sao chàng lại nói xích mích với Lý gia là có bởi nàng ta?”
Nghe Hách Tri Nhiễm truy hỏi, Mặc Cửu Diệp theo bản năng cho rằng có lẽ nữ nhân này đang ghen tuông.
Vì thế, hắn vội vàng giải thích.
"Nàng ta ra ngoài ngồi xe ngựa mất khống chế, chạy lung tung trên đường phố lớn, trùng hợp bị ta bắt gặp, ta chỉ là xuất phát từ lòng tốt, kiểm soát lại con ngựa.
Khi đó, ta không để ý chuyện này lắm, vốn tưởng rằng sự việc đều đã qua đi, ai ngờ, ngày hôm sau Lý Lương mang theo lễ vật tới nhà, nói là cảm tạ ơn cứu mạng của ta thay nữ nhì.
Và đề cập đến việc muốn đưa Lý Nhu Nhi vào phủ Quốc Công làm thiếp, ta lập tức từ chối, nói mình đã có hôn ước với nàng, hơn nữa tổ huấn Mặc gia có nói, nam nhi Mặc gia không nạp thiếp.
Bị ta từ chối, lúc ấy Lý Lương cũng không có phản ứng gì khác thường, mãi cho đến ba ngày sau, khi ta ra khỏi cửa lại gặp Lý Nhu Nhi.
Có thể nói, nàng ta là cố ý chờ trước cửa phủ Quốc Công.
Ta dự định không đếm xỉa nàng ta trực tiếp rời đi, hai nha hoàn của nàng ta lại ngăn cản ta.
Lý Nhu Nhi tự xưng đã có quan hệ thân mật với ta, nhất định phải ta chịu trách nhiệm với nàng ta.
Lúc ta khống chế con ngựa giúp nàng ta, cũng không có bất kỳ tiếp xúc nào với nàng ta, đây rõ ràng chính là muốn chơi xỏ lá.
Bởi vậy, ta không hề cho nàng ta sắc mặt tốt, cũng không giải thích, trực tiếp cưỡi ngựa rời khỏi.
Từ đó về sau, thì ta phát hiện Lý Lương khắp nơi đối nghịch với ta, chỉ cần ta nói gì, ông ta đều sẽ vắt hết óc đi phản bác.
Ngoài chuyện của Lý Nhu Nhi ra, ta không nghĩ ra chỗ nào đã đắc tội Lý Lương nữa..."
Nghe Mặc Cửu Diệp kể nhiều như vậy, Hách Tri Nhiễm cũng đã hiểu rõ một sự thật, Lý Nhu Nhi cố ý tiếp cận nàng, luôn nói Mặc gia không tốt, chính là muốn nàng hủy hôn, sau đó tự mình gả cho Mặc Cửu Diệp.
"Chàng nói những điều này có phải chuyện vào đầu năm không?"
"Nàng biết ư?" Mặc Cửu Diệp hỏi ngược.
Nếu đã nói đến đây, Hách Tri Nhiễm cũng không có ý định giấu giếm.
Nói đầu đuôi gốc ngọn sự việc Lý Nhu Nhi khuyên nàng đừng gả vào Mặc gia như thế nào, hơn nữa chuyện này vừa vặn xảy ra sau khi Lý Nhu Nhi bị Mặc Cửu Diệp từ chối.
Mặc Cửu Diệp nghe vậy, đôi mắt đen nhánh lặng xuống.
"Không ngờ một cô nương gia lại có lòng dạ nặng nề như thế, đúng là bỉ ổi."
"Xác thực rất đê tiện, từng giả bộ tỏ ra quan tâm ta ở trước mặt ta, vừa bị lưu đày bèn không thể chờ được nữa lộ nguyên hình rồi."
Nhắc đến Lý Nhu Nhi, Hách Tri Nhiễm vô cùng khinh bỉ.
Đây chính là mặt mũi tiểu nhân chính gốc, Hách Tri Nhiễm xem thường loại người như vậy nhất.
Mặc Cửu Diệp thấy Hách Tri Nhiễm không vui, tưởng là vì chuyện tự dưng dựng chuyện giữa mình và Lý Nhu Nhi.
Để xoa dịu cơn tức giận, hắn lại nói: "Ta đã có xem thư của nhạc phụ." Lúc này Hách Tri Nhiễm mới nhớ ra, hôm nay cha còn nhét một bức thư vào lòng Mặc Cửu Diệp.
Nếu lá thư là cho Mặc Cửu Diệp, nàng không có thói quen thăm dò chuyện riêng tư của người ta, mặc dù tò mò bên trong viết gì, cũng không chủ động hỏi han.
Mặc Cửu Diệp có thể nhắc tới bức thư này thì không có ý định giấu giếm nội dung.
"Nội dung trong thư rất ngắn gọn, nhạc phụ nói sẽ bí mật thu thập chứng cứ ta vô tội sửa lại án xử sai giúp ta, và hy vọng ta có thể đối xử tử tế với nàng."
"Chỉ đơn giản vậy thôi?" Dễ nhận thấy Hách Tri Nhiễm không tin lắm.
Mặc Cửu Diệp trả lời một cách chắc chắn: "Ừm, chỉ có những điều này."
Hách Tri Nhiễm lần nữa im lặng suy nghĩ.
Hôm nay sau khi cha nương đến tiễn đưa, điều đầu tiên nàng nghĩ đến chính là tình cảnh của cha ở trong triều.