Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 650




“Lục đê, huynh đệ chúng ta đã đoàn tụ, rơi vào tay một kẻ ở Nam Cương là Tư Manh tiên sinh, ngươi và Thất đệ bị hắn làm thành con rối cổ, không nhớ những gì đã xảy ra cũng là chuyện bình thường.

May mắn Cửu đệ và em dâu phát hiện dấu vết, tới đây cứu chúng ta, huynh đệ chúng ta mới có ngày thấy lại ánh mặt trời.

Nghe Tứ ca giải thích nhiều như vậy, Mặc Cẩn Niên giờ mới để ý hai huynh đệ bên cạnh không những gầy như que củi, hơn nữa còn yếu đi nhiều, giống như người lâu năm nằm trên giường bệnh.

Còn Cửu đệ nữa, hắn vừa nãy còn nghe thấy tiếng của Cửu đệ, tại sao lại không thấy người đâu?

Trong đầu Mặc Cẩn Niên bây giờ hơi hỗn loạn, trong lòng hắn còn nhiều chuyện muốn hỏi, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

Mặc Cửu Diệp lúc này đang ngồi ở rìa xe ngựa, cất lời: "Lục ca, huynh cảm thấy cơ thể mình thế nào?"

Những người anh đã cứu trước kia, không ai là không có thương tích đầy mình, hoặc trông yếu ớt, hắn lo lắng Thất ca về sau cũng sẽ giống như vậy, với mới giải được cổ, cơ thể sẽ bắt đầu khó chịu.

Mặc Cẩn Niên lúc này mới chú ý đến người đang lên tiếng.

Giọng này là của Cửu đệ, nhưng cũng có thể không phải...

"Ngươi là?"

Mặc Cửu Diệp lúc này không tiện tháo lớp hóa trang để chứng minh thân phận, chỉ có thể giải thích: "Lục ca, chúng ta bây giờ đang ở địa phận của Nam Cương, để tiện hành động, ta phải cải trang một chút."

Tứ ca thấy vậy cũng nói thêm: "Lục đệ, đây đúng là Cửu đệ, không sai được."

Mặc Cửu Diệp vội rời đi, cũng không giải thích thêm với Lục ca. "Lục ca, hãy để Tứ ca và Thất ca kể cho huynh những chuyện đã xảy ra, chúng ta tiếp tục đi, huynh có gì không thoải mái thì gọi ta."

Theo lẽ thường, nếu thấy Lục ca tỉnh lại, Mặc Cửu Diệp sẽ trò chuyện cùng hắn rất lâu, nhưng tình huống bây giờ không cho phép hắn làm vậy, hắn phải ra khỏi thành trước khi trời tối.

Xe ngựa từ từ chuyển động, hắn có thể nghe được tiếng nói chuyện bên trong xe.

Tứ ca và Thất ca kể cho Mặc Cẩn Niên nghe toàn bộ sự tình theo lời Mặc Cửu Diệp.

Mặc Cẩn Niên nghe xong lập tức nổi giận, đ.ấ.m mạnh vào thùng xe.

Mặc Cửu Diệp chỉ cảm thấy thùng xe phía sau phát ra tiếng kẽo kẹt, quay đầu lại nhìn thì thấy thùng xe đã hơi nứt...

May mà vợ hắn chọn gỗ tốt làm thùng xe, nếu không, quả đ.ấ.m này của Lục ca mà giáng xuống, không biết chừng cả thùng xe đã vỡ nát.

Mặc Cửu Diệp giảm tốc độ xe ngựa, hướng về phía xe nói: "Lục ca, mọi chuyện đã qua rồi, mặc kệ thế nào, hôm nay huynh đệ chúng ta đoàn tụ, phải nghĩ xem tương lai sống thế nào cho tốt."

Mặc Nguyên Sách cũng khuyên nhủ: "Đúng vậy Lục ca, chúng ta đều là đàn ông, phải học cách chấp nhận thực tế."

Mặc Cẩn Niên không phải là không thể chấp nhận thực tế, mà hắn càng nghĩ càng giận.

Hắn đường đường là đàn ông cao tám thước, lại bị người khác dùng côn trùng khống chế, đã vậy còn ngu ngốc dốc sức giúp người khác.

Thân là đàn ông Mặc gia, hắn cảm thấy điều này hết sức nhục nhã.

Chẳng qua, Tứ ca và Thất đệ vừa nói cho hắn biết, hắn có thể cùng huynh đệ trong nhà đoàn tụ, phần lớn là công lao của hai vợ chồng Cửu đệ.

Cửu đệ cùng vợ đệ ấy liều mạng đến Nam Cương cứu họ, hắn dù sao cũng phải quý trọng mạng sống thứ hai này.

"Những chuyện các ngươi nói ta đều hiểu, chẳng qua ta tức giận quá thôi." Thấy tâm trạng Lục ca không còn kích động, Mặc Cửu Diệp mới yên tâm một chút.