Quan sai cũng không có phản đối hành vi của phạm nhân, dù sao buổi tối bọn họ cũng phải qua đêm ở chỗ này, có thể an toàn hơn cớ sao mà không làm?
Tuy nhiên, các phạm nhân có thể lục soát, nhưng không được rời khỏi tâm nhìn của bọn họ.
Thật ra, Hách Tri Nhiễm đi lục soát vùng lân cận còn có rắn hay không chỉ là một mục đích trong số đó.
Vừa rồi ở nơi nàng lý luận với đám quan sai, nàng phát hiện bên trong bụi cỏ xung quanh có thảo dược.
Trên đường lưu đày, người nhà khó bảo đảm sẽ có một số tình hình đau đầu nhức óc gì đó, dù sao nàng cũng không thể lấy những dược phẩm hiện đại kia từ không gian ra chữa bệnh cho bọn họ.
Một khi bị người ta hỏi tới, nàng còn phải tốn công nghĩ cách giải thích.
Mà thảo dược hái được thì khác, là trải qua công khai.
Cho dù là những thảo dược này không thể trị đúng bệnh, nàng lại lấy thuốc từ không gian cũng có lời giải thích hợp lý.
Hách Tri Nhiễm tìm kiếm thảo dược, đương nhiên tốc độ đi chậm hơn những người khác.
Mấy vị tẩu tẩu và Mặc Hàm Nguyệt trông thấy Hách Tri Nhiễm lạc đàn, đều lo lắng lỡ như nàng gặp phải rắn sẽ có nguy hiểm.
Đại tẩu có chút không thể ngồi yên.
"Ta đi xem thử Cửu đệ muội."
"Ta cũng đi."
“Ta cũng đi."
Mấy vị tẩu tẩu khác cũng đứng lên. Mặc Hàm Nguyệt liếc nhìn Mặc lão phu nhân, thấy bà không phản đối, cũng gia nhập vào đó.
Cả đám người chạy đến phía trước Hách Tri Nhiễm, thấy nàng dùng vạt áo ôm một đống cỏ.
"Cửu tẩu, chẳng phải tẩu đang tìm rắn à, sao lại nhổ nhiều cỏ như vậy?" Mặc Hàm Nguyệt hỏi.
"Những thứ này đều là thảo dược thường dùng, ta suy nghĩ dọc đường có thể sẽ dùng đến, bèn hái một ít."
Mặc Hàm Nguyệt nghe nói đống này lại là thảo dược, chợt hai mắt sáng ngời.
"Cửu tẩu, tẩu nói những thứ này đều là thảo dược?"
Hách Tri Nhiễm gật đầu, tùy ý lấy một ngọn thảo dược từ trong vạt áo kiên nhẫn giải thích: "Đây gọi là tục đoạn, có công hiệu thanh nhiệt giải độc.
Đây là xa tiền thảo, chẳng những chữa được bệnh, còn có thể nấu ăn..."
Mặc Hàm Nguyệt nghe Cửu tẩu nói mấy thứ này, càng nghe càng cảm thấy hứng thú.
"Cửu tẩu, ta đều đã nhớ kỹ những thảo dược mà tẩu nói, ta hái chung giúp tẩu."
Tuy tám vị tẩu tẩu không có hỏi tới hỏi lui giống như Mặc Hàm Nguyệt, nhưng cũng có nghiêm túc nghe Hách Tri Nhiễm giảng giải.
"Cửu đệ muội, bọn ta cũng giúp đỡ."
Mãi cho đến khi quan sai gọi toàn bộ người trở về, không tìm được rắn cạp nong, mười nữ nhân Mặc gia lại hái được khá nhiều thảo dược về.
Lúc này Mặc Hàm Nguyệt đã tan hết nỗi lo không có màn thầu trắng ăn vừa rồi, ôm chiến lợi phẩm của mình đi tới chỗ Mặc lão phu nhân tranh công.
"Nương, người mau xem, những thảo dược này đều là con hái đấy."
Mặc lão phu nhân trìu mến xoa đầu của nàng ấy.
"Cửu tẩu của con là một người có trí tuệ, sau này con hãy học hỏi theo nàng ấy." "Con biết rồi nương."
Nhân lúc trời vẫn chưa tối, các tẩu tẩu và Mặc Hàm Nguyệt cùng nhau hái sạch sẽ rồi phân loại cất kỹ theo phương pháp của Hách Tri Nhiễm.
Người của mấy gia tộc khác chê bai liếc nhìn hành động của các nữ quyến Mặc gia.
"Ta thấy người Mặc gia đúng là đói điên rồi, lấy về nhiều cỏ dại như vậy, không phải chuẩn bị ăn chứ?"
"Chậc chậc, to gan thật, cũng không sợ trong số cỏ này có độc."
"Có độc càng tốt, nếu người Mặc gia bị độc chết, cũng coi như đã báo thù cho chúng ta."
Bởi có chút khoảng cách, giọng nói của những người đó lại không lớn, người Mặc gia không có nghe thấy.
Hách Tri Nhiễm mới để thảo dược được mọi người xử lý xong xuống bãi đất trống, thì nghe thấy bên quan sai có người hô to.
"Chỉ huy, ngươi bị sao vậy?"
"Mau tới đây, chỉ huy không thở nổi rồi..."