Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 424




Thế là, lại có người bước lên, kể lại chuyện mà nhà mình gặp phải.

Có mấy nhà đều bị Thôi huyện thừa cưỡng ép bắt con gái của họ về làm thiếp giống như vậy, còn có một vài nhà thì bị Thôi huyện thừa tham ô sản nghiệp của họ.

Nhiều hơn là bởi vì Thôi huyện thừa nhận hối lộ của người khác, dẫn đến bách tính không có chỗ kêu oan...

Một lúc sau, có đầy rãy bách tính quỳ trước cổng huyện nha cáo trạng Thôi huyện thừa.

Mạnh Hoài Ninh không thể nào ngờ tới, hắn ta chỉ mới hô hào một tiếng, đã có nhiều người như vậy kêu oan.

Đây chỉ mới hô hào nói vài câu trước cổng huyện nha thôi, nếu mà đem tin tức này tuyên truyền mọi nơi, còn không biết có bao nhiêu người tới cáo trạng Thôi huyện thừa.

Mạnh Hoài Ninh vẫy tay kêu Mạnh An.

"Mạnh An, ngươi hãy đưa mấy người này vào trước đi, ghi chép rõ ràng những oan ức và địa chỉ của họ lại hết."

Số lượng án kiện quá nhiều, cần có thu thập chứng cứ và thẩm tra vụ án, chứ không thể xử lý xong trong thời gian ngắn được.

Mạnh Hoài Ninh dự định trong mấy ngày này sẽ chú trọng việc xử lý Thôi huyện thừa, dựa theo phân loại sự việc lần lượt kêu gọi các bách tính tới hiện trường.

Đương nhiên, lúc hắn ta thẩm tra vụ án cũng sẽ dùng hình thức công khai, để bách tính Doãn thành có thể trút giận.

Lúc này, người đi "mời" Thôi huyện thừa vẫn còn chưa về, Mạnh Hoài Ninh tính sẽ đi xem chi tiết của những bảng cáo trạng của những bách tính đó.

Hắn ta vừa mới xoay người, ở bên ngoài đám đông truyền tới tiếng khóc của một nữ tử. "Huyện lệnh đại nhân, ban ngày ban mặt mà có người tới Thôi trạch của ta ăn trộm, còn đánh bị thương nữ quyến của nhà chúng ta, xin đại nhân hãy làm chủ giúp ta..."

Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm đứng ở một bên trong cửa lớn, nghe thấy giọng nói này, hai người nhìn nhau cười.

Người đến chính là phu nhân của Thôi huyện thừa, Lưu Thị.

Lưu Thị dẫn hai nô tỳ vòng qua bách tính, nhào quỳ xuống trước mặt Mạnh Hoài Ninh.

Còn không đợi lên tiếng, Lưu Thị nháy mắt ra hiệu với nô tỳ phía sau.

Nô tỳ đó vội vàng quỳ lên phía trước, đưa thứ được gói ở trong một chiếc khăn tay vào trong tay của Mạnh Hoài Ninh, khẽ nói rằng: "Đại nhân, đây là một chút tâm ý của phu nhân nhà chúng ta, xin đại nhân nhận cho."

Mạnh Hoài Ninh liền cười, chỉ là nụ cười không tới đáy mắt.

"Các ngươi là người nào? lại dám công khai hối lộ bổn quan?"

Âm thanh của hắn ta không nhỏ, bách tính vây quanh đều có thể nghe rõ.

Bách tính đều biết huyện lệnh đại nhân mới đến muốn trừng trị Thôi huyện thừa, vì vậy, cũng không hề kiêng dè gì Lưu Thị.

Trong đám người có người hét lớn đùa giỡn.

"Đại nhân, đây là phu nhân của Thôi huyện thừa."

Thật ra, lúc Mạnh Hoài Ninh nghe thấy tiếng kêu oan của Lưu Thị, thì đã đoán ra được thân phận của nàng ta rồi, chỉ là cố ý giả vờ mà thôi.

"Ồ? Ngươi là phu nhân của Thôi huyện thừa?"

Lưu Thị cho rằng nụ cười đó của Mạnh Hoài Ninh, là biểu hiện hữu ý với Thôi gia, nên mới mạnh miệng nói.

"Đại nhân, ta chính là phu nhân của Thôi huyện thừa."

Mạnh Hoài Ninh cười lên, nháy mắt thay đổi nét mặt.

"Người đâu, bắt người này lại cho ta." Rất nhanh, có mấy tên sai nha chạy ra từ trong nha môn, sau khi chần chừ một hồi, liền bắt Lưu Thị lại.

Hành động đột ngột này của Mạnh Hoài Ninh, khiến Lưu Thị có hơi không hiểu chuyện gì.

"Đại nhân, ta đến kêu oan mà, tại sao ngài lại đối xử với ta như vậy?"

Mạnh Hoài Ninh nghiêm mặt, trầm giọng nói: "Điêu phụ to gan, lại dám công khai hối lộ bổn qua như vậy, đáng tội gì chứ?"

Lưu Thị đột nhiên nhìn ngơ ngác.