Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 402




Đối với loại sinh vật đáng yêu như vậy, Hách Tri Nhiễm thật sự không có cách nào kháng cự lại được.

Nàng bước nhanh vài bước, đi tới trước mặt Mặc Trọng Viễn.

“Ngũ ca, huynh có thể để cho muội ôm nó một cái được không?”

Tiểu đoàn tử thoạt nhìn là một con thú con, cùng lắm chỉ mới có bốn năm tháng thôi.

Hiện tại, hình thể còn chưa lớn lắm. Lúc được Mặc Trọng Viễn ôm vào trong ngực, nó cuộn lại thành một quả bóng tròn vo, Hách Tri Nhiễm nhìn mà trái tim gần như sắp tan chảy ra.

Mặc Trọng Viễn quan sát thân hình nhỏ nhắn của Hách Tri Nhiễm, hắn ta có chút không xác định hỏi.

"Cửu đệ muội không sợ hãi sao?"

Hách Tri Nhiễm dùng sức lắc đầu: "Không sợ, không sợ."

Mặc Trọng Viễn thấy thế, thật cẩn thận giao Nắm cho Hách Tri Nhiễm, đồng thời còn không quên nhắc nhở.

"Gia hỏa này sợ người lạ, đệ muội cẩn thận một chút."

Không biết có phải là do thể chất đặc thù thu hút mèo của Hách Tri Nhiễm hay không, Nắm nằm ở trong lòng n.g.ự.c nàng, mới xoa đầu được vài cái, nó đã ngủ thiếp đi rồi...

Ngay cả Mặc Trọng Viễn thường xuyên tiếp xúc tiểu gia hỏa cũng không khỏi cảm thán.

"Trông dáng vẻ này, tiểu gia hỏa này rất thích Cửu đệ muội nha."

Mặc Cửu Diệp ở một bên bĩu môi, thầm nghĩ: Nhiễm Nhiễm vừa có bản lĩnh lại vừa xinh đẹp như thế, ai lại không thích nàng ấy cơ chứ?

Sau khi đã xác định xong tiểu đoàn tử không gây phiền toái cho Hách Tri Nhiễm, đám người mới lên đường đi tới nơi mà người Mặc gia đang nghỉ ngơi.

Trên đường đi, Mặc Cửu Diệp tò mò hỏi: "Ngũ ca, huynh nuôi thực thiết thú này sao?"

Mặc Trọng Viễn không có phủ nhận.

"Cứ cho là như vậy đi!

Mấy năm trước, ở trên núi ta đã cứu được một đôi thực thiết thú. Lúc ấy, chúng nó đều bị hổ cắn bị thương, ta liền mang theo chúng quay về đây.

Mãi cho đến khi vết thương của chúng khỏi hẳn, ta mới đưa chúng quay về núi.

Không ngờ rằng lũ thực thiết thú này còn biết báo ân, chúng biết sau khi mặt trời lặn ta sẽ phát bệnh. Mỗi lần phát bệnh, chúng đều ở bên ngoài phòng đợi ta.

Một khi phát hiện có người tới gần nơi này, chúng sẽ phát ra một loạt tiếng kêu quỷ quái để hù dọa người bỏ chạy.

Thời gian cứ thế trôi qua, những người trong thôn đều cho rằng ở đây bị quỷ ám nên chẳng có ai dám tới gần nơi này cả.

Bởi vì không có ai dám tới đây, cho nên ta mới có thể lựa chọn ở lại đây lâu dài."

Hách Tri Nhiễm càng nghe càng cảm thấy hứng thú, truy hỏi: "Vậy sau đó thì sao?"

Nói đến chuyện lúc sau, Mặc Trọng Viễn có chút sầu não.

"Lúc đầu năm, không biết vì sao, đôi thực thiết thú này không còn đến chỗ ta nữa.

Ta lo rằng chúng nó đã gặp nguy hiểm, nhưng nhiều lần lên núi tìm kiếm mà vẫn không thể tìm được.

Mãi đến tháng trước, một con thực thiết thú bị trọng thương, ngậm đứa con nhỏ của mình đến trước mặt ta.

Nó bị thương quá nặng, sau khi giao tiểu gia hỏa này cho ta thì lập tức tắt thở.

Lòng ta thương tên nhóc này tuổi còn nhỏ mà đã mất đi cha mẹ, bèn giữ nó lại bên người chăm sóc đến bây giờ."

Nghe nói tên nhóc này còn là một cô nhi không cha không mẹ, Hách Tri Nhiễm vô cùng đau lòng, lại ôm nó chặt hơn một chút.

Mặc Trọng Viễn kể lại quá khứ của Đoàn Tử, đồng thời cũng gián tiếp giải thích nguyên nhân của tin đồn ma quái ở nơi này.

Thảo nào Mã Tuấn Sơn lại nói, căn nhà phía đông nơi này có ma, thì ra là tiếng động do hai con gấu trúc làm ra vì báo ơn.

Mặc Trọng Viễn có thể nhìn ra, Cửu đệ muội rất thích tiểu gia hỏa này.