Mặc Cửu Diệp cảm giác được ánh mắt của Ngũ ca, hắn cười nhìn thẳng hắn ta.
"Ngũ ca, phần đầu của huynh đã bị thương, trong đầu có m.á.u bầm nên huynh mới không nhớ được những chuyện ở trong quá khứ."
Nghe vậy, Mặc Trọng Viễn theo bản năng sờ sờ đầu của mình.
Trên gáy của hắn ta thật sự có mấy vết sẹo, rốt cuộc những vết sẹo này được tạo ra như thế nào, hắn ta cũng không nhớ rõ.
Tuy nói khả năng đoán trúng tình huống của hắn, nhưng Mặc Trọng Viễn không có thả lỏng cảnh giác.
"Vì sao ngươi lại biết chuyện này?"
Mặc Cửu Diệp kéo Hách Tri Nhiễm tới bên cạnh mình, hắn kiên nhẫn giải thích:
"Ngũ ca, vị này chính là thê tử của đệ, cũng là cửu đệ muội của huynh. Từ nhỏ, nàng đã nghiên cứu y thuật. Lúc huynh còn đang hôn mê, Nhiễm Nhiễm đã kiểm tra qua giúp huynh rồi."
Vốn tưởng rằng hắn nói như vậy sẽ xóa tan nỗi băn khoăn ở trong lòng Mặc Trọng Viễn, ai ngờ là hắn ta lại càng trở nên cảnh giác hơn.
Hắn ta nhanh chóng ra tay bóp chặt yết hầu của Mặc Cửu Diệp.
Mặc Cửu Diệp né tránh cũng chưa kịp né tránh, hắn cứ như vậy mà bị Ngũ ca bóp cổ.
Hách Tri Nhiễm thấy thế, muốn tiến lên cản trở nhưng lại bị ánh mắt của Mặc Cửu Diệp ngăn lại.
Lúc này, Mặc Trọng Viễn mở miệng.
"Ngươi nói ngươi là cửu đệ của ta, làm sao chứng minh được điều đó chứ?"
Mặc Cửu Diệp không chút hoang mang cởi áo trên của mình ra, để lộ ra cái bớt hình lưỡi liềm ở đầu vai. "Ngũ ca, đây là ấn ký độc nhất vô nhị của nam nhi Mặc gia chúng ta. Dù thế nào đi chăng nữa, cái ấn ký này cũng không thể làm giả được."
Nhìn thấy ấn ký này, Mặc Trọng Viễn kéo áo ở trên đầu vai xuống một chút.
Chẳng những hình dạng và kích thước của ấn ký trên người hai người đều giống nhau như đúc, mà ngay cả vị trí cũng xê xích nhau chút nào.
Mặc Trọng Viễn đã tin lời nói của Mặc Cửu Diệp, hắn ta lập tức buông lỏng tay đang bóp cổ hắn ra.
"Đệ đã là đệ đệ của ta, vậy thì ta đây là ai?"
"Ngũ ca, huynh họ Mặc, tên là Mặc Trọng Viễn. Nhà của chúng ta có tổng cộng chín huynh đệ và một muội muội tên là Mặc Hàm Nguyệt.
Mặc gia của chúng ta xuất thân võ tướng và lập biết bao công lao to lớn cho Đại Thuận.
Sáu năm trước, soái quân của huynh trấn thủ biên quan, không lâu sau truyền tới tin tức huynh bỏ mạng..."
Mặc Cửu Diệp kể sơ qua những sự việc mà Mặc gia đã gặp phải trong mấy năm nay cho Mặc Trọng Viễn nghe.
Mặc Trọng Viễn nghe xong, hai nắm tay siết chặt lại.
"Ý của đệ là ở trong lòng người trong nhà, ta đã c.h.ế.t ở sáu năm trước rồi ư?"
Mặc Cửu Diệp gật đầu, đáp: "Đúng vậy, Ngũ ca là người đầu tiên trong số tám vị huynh trưởng được truyền tin là người đã chết."
Thấy Mặc Trọng Viễn không có tiếp tục đặt câu hỏi mới, Mặc Cửu Diệp bắt đầu hỏi lại.
"Ngũ ca, huynh còn có thể nhớ tới nguyên nhân vì sao mình lại ở đây hay không?"
Có mặt ở đây là lúc sau khi Mặc Trọng Viễn, tất nhiên là hắn ta nhớ rõ.
"Ta chỉ biết là ta bị thương, được một người nông dân cứu giúp và còn tốt bụng mời đại phu tới chữa thương cho ta nữa. Tới chạng vạng, ta phát hiện thân thể của ta càng lúc càng không thích hợp, đặc biệt là sau khi mặt trời lặn, ta sẽ có loại cảm giác muốn nổi điên. Hơn nữa, loại cảm giác này càng ngày lại càng mãnh liệt hơn.
Cái loại cảm giác thống khổ này làm cho ta trở nên mất lý trí, hơn nữa sức lực cũng sẽ mạnh hơn rất nhiều so với ngày thường.
Ta không biết mình là ai và càng không biết phải đi đâu nữa. Bởi vì không muốn khi độc phát tác, mình sẽ làm tổn thương tới vị ân nhân cứu mạng mình, ta chỉ có thể lựa chọn rời khỏi nơi đó.