Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 377




Quan sai đánh giá Lưu thị một lượt, thấy nàng ta quần áo rách rưới, trên người gầy trơ xương, khuôn mặt cũng không ưa nhìn, lập tức có chút không vui.

"Các ngươi trước đây đều là gia quyến thuộc của nhà quan lại, chẳng lẽ còn cần ta dạy cách biểu hiện sao?"

Lưu thị tất nhiên hiểu rõ những mánh khóe trong đó, nàng ta hỏi thăm một chút, là muốn tìm hiểu tình hình trước.

Ai ngờ, nàng ta lên tiếng tử tế, lại bị chế giễu một phen.

Mặc dù vậy, Lưu thị vẫn không từ bỏ ý định nịnh nọt.

Trên đường đi này, Hà gia đã chịu đủ mọi cực khổ, khó khăn lắm mới đến được Tây Bắc, họ không thể tiếp tục sống những ngày tháng khốn khổ, ít nhất cũng phải cải thiện một chút về điều kiện sống.

"Quan gia, ngài đừng tức giận, chúng ta từ từ thương lượng, từ từ thương lượng..."

Quan sai hiển nhiên không có chút kiên nhẫn với Lưu Thị.

"Có gì tốt để mang ra thương lượng, muốn đi về thôn thì thể hiện thành ý của ngươi đi."

Lưu Thị quay đầu lại nhìn người nhà mình, cả ba người đàn ông trưởng thành đều đã c.h.ế.t trên đường lưu đày.

Những người còn lại ngoại trừ nữ gia nhân thì chỉ còn trẻ vị thành niên thôi.

Khi bà đi vào liền cẩn thận quan sát Thôi huyện thừa.

Chỉ cần cái liếc nhìn uể oải của Thôi huyện thừa là bà đã biết người đằng sau đang nhìn người đẹp.

Nhắc đến người đẹp thì trong Hà gia bọn họ quả thật có hai người.

Hai người họ là cặp chị em sinh đôi, là em gái của chồng. Từ nhỏ đã được mẹ chồng cưng chiều nâng niu mà lớn, chính là muốn sau khi hai nàng trưởng thành có thể được gả vào nhà tốt, dệt hoa trên gấm cho Hà gia.

Hôm nay hai cô em chồng đã đến tuổi mười lăm, là độ tuổi con gái mới lớn.

Nếu bạc Hà gia không lấy được thì cô nương ơi, một người không được thì tiễn cả hai.

Hai cô nha đầu này nhu nhược ngốc nghếch, trên dọc đường đi không ít lần làm liên lụy đến mọi người, dùng hai nàng để đổi lấy cuộc sống tương lại của Hà gia thì cũng coi như là hai nàng hy sinh một chút cho Hà gia.

Vì cứ liên tục chọc giận quan sai nên Lưu Thị nhanh chóng quay trở lại địa vị của mình, không để ý đến sự phản đối của mẹ chồng mà đẩy hai cô em chồng ra ngoài.

"Đại tẩu, người làm gì vậy?"

Hai cô nương Hà gia không biết ý của đại tẩu nên không vui mà hỏi ngược lại.

Lưu Thị cười gian xảo: "Đương nhiên là tìm một nơi có thể ăn no mặc ấm cho hai ngươi rồi."

Lúc này, Hà lão phu nhân cũng phản ứng lại, vội vàng đi lên ngăn cản nhưng lại bị con dâu thứ hai và hai đứa cháu nhỏ mạnh mẽ chặn lại.

Con dâu thứ hai của Hà gia có ý nghĩ giống với Lưu Thị, từ lâu đã không ưa hai cô em chồng như con ghẻ.

Hôm nay hai nàng ta cuối cùng cũng có chỗ dùng được, đương nhiên nàng ấy sẽ không để cho mẹ chồng làm hư chuyện tốt đâu.

Hà lão phu nhân bị chặn lại nhưng ngại vì có nhiều quan sai ở đây như thế nên bà ấy cũng không dám thể hiện quá mức kịch liệt.

Hà cô nương Hà gia bị Lưu Thị ép buộc lôi đến trước mặt Thôi huyện thừa.

"Huyện thừa đại nhân, ngài nhìn xem thử xem hai tỷ muội song sinh nhà chúng tôi thế nào ạ?"

Vì không để Thôi huyện thừa có cơ hội do dự nên Lưu Thị tiếp tục thuyết phục.

"Huyện thừa đại nhân, ngài đừng chê hai nàng ta bây giờ hơi gầy, đó là do trên đường đi đói khổ thôi. Chỉ cần ăn uống bồi bổ một chút là chưa đến một tháng có thể trở nên thơm ngon xinh đẹp ngay.

Hơn nữa, hai nàng ta từ nhỏ đã học cầm kỳ thi họa, đại nhân ngài có một đôi ngọc bích như thế bên cạnh, nhất định sẽ không cảm thấy buồn chán."