Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 342




Hai mươi lượng bạc đó dù cho có dùng tiết kiệm, phỏng chừng cũng chẳng còn bao nhiêu.

Nhà họ Phương ngược lại vẫn ổn, nhẫn của Triệu thị vẫn còn ở chỗ nàng.

Dựa vào những hành động giúp đỡ người nhà họ Mặc chống đối lại sai dịch của hai nhà họ khi nàng và Mặc Cửu Diệp rơi xuống sườn núi, nàng cũng hoàn toàn có lý do trả chiếc nhẫn đó lại cho Triệu thị.

Nhưng mà, người nhà họ Tạ phải làm sao?

Nàng cũng không thể trực tiếp cho bạc không, nếu nàng làm như thế, há chẳng phải sẽ thay đổi ước nguyện ban đầu của nàng sao?

Đang suy nghĩ, ý thức của Hách Tri Nhiễm đã tiến vào không gian.

Nàng muốn kiểm tra giá trị chiếc nhẫn của Triệu thị.

Vốn nghĩ rằng một chiếc nhẫn nhỏ, lên Taobao định giá sẽ tương tự như những chiếc kẹp tóc bạc và các loại trang sức khác.

Điều khiến Hách Tri Nhiễm ngạc nhiên là giá trị tra ra của chiếc nhãn này lại lên tới 80 vạn.

Hách Tri Nhiễm không hiểu biết nhiều về các loại đồ trang sức, nhưng cô tin rằng giá trị mà Taobao đưa ra sẽ không có sai lệch.

Nàng không biết khi nhà bọn họ bị tịch thu, Triệu thị đã làm cách nào để giữ lại chiếc nhẫn này, nhưng xét theo giá trị của nó, chiếc nhẫn này chắc chắn có ý nghĩa đặc biệt đối với Triệu thị.

Hách Tri Nhiễm quyết định trả lại chiếc nhẫn cho Triệu thị trước.

Ý thức nàng từ không gian quay về, thấy nhị tẩu đang nhìn nàng chằm chằm.

"Nhị tẩu, lúc nãy ta vào rừng đi vệ sinh, nhìn thấy rất nhiều loại thảo dược, trong đó có một số loại các tẩu cũng biết, hay là ngày mai chúng ta thương lượng với Bành đại ca, dẫn mọi người đi hái thuốc, như vậy chúng ta cũng có thể đổi lấy một ít bạc." Vốn tưởng rằng nàng nghĩ ra cách kiếm tiền nhị tẩu sẽ rất vui, nhưng không ngờ, vẻ mặt nhị tẩu vẫn buồn bã.

"Cửu đệ muội, đây quả thực là chủ ý hay, nhưng quan sai căn bản không cho mọi người rời khỏi chỗ này, làm sao chúng ta có thể đi hái thảo dược được?"

Hách Tri Nhiễm phải thừa nhận rằng suy nghĩ của nàng quá đơn giản rồi.

Bành Vượng tin tưởng nàng và Mặc Cửu Diệp, lòng tin này là nhờ trải qua một số chuyện mới có được.

Cô không thể mặt dày mà đi giúp người khác cầu xin ân tình này.

Nghĩ đi nghĩ lại, Hách Tri Nhiễm nhất thời không có chủ ý nào khác.

Nhìn thấy Hách Tri Nhiễm gặp khó khăn, nhị tẩu nói: "Cửu đệ muội, chuyện này chúng ta đều không thể giúp được, tốt nhất đừng tự chuốc thêm phiền não vào mình nữa."

"Được, ta nghe lời nhị tẩu nói, dù sao thân phận của chúng ta đặc biệt, chuyện gì cũng phải biết lượng sức mình mới được."

Hai người lại trò chuyện một lúc thì nhị tẩu ngáp một cái rồi quay về nghỉ ngơi.

Thấy người nhà họ Phương vẫn chưa đi nghỉ, Hách Tri Nhiễm lấy chiếc nhẫn từ trong không gian ra và cầm sang cho Triệu thị.

"Thẩm, chiếc nhẫn này đối với thẩm chắc chắn rất quan trọng, ta định trả lại cho thẩm”

Triệu thị nhìn thấy chiếc nhẫn, mắt cô lập tức đỏ hoe, nhưng cô lại không đưa tay ra nhận lấy.

"Không, ta dùng chiếc nhẫn này để trao đổi cá với cháu, không thể lấy lại được."

Hách Tri Nhiễm trực tiếp đeo chiếc nhẫn vào tay Triệu thị.

"Thẩm à, chiếc nhẫn này của thẩm thoạt nhìn liền biết là đồ vật rất có giá trị, mấy con cá của ta làm sao so sánh được?"

Triệu thị dơ tay đón lấy chiếc nhẫn, nghẹn ngào nức nở: "Không giấu gì cháu dâu, chiếc nhẫn này là do mẹ ta truyền lại cho ta. Khi nhà bị tịch thu, ta muốn giữ lại kỷ niệm nên đã giấu chiếc nhẫn trong búi tóc để mang ra ngoài. Lúc đó nếu không phải nhìn thấy bọn trẻ đáng thương vì đói thì cho dù như thế nào ta cũng sẽ không lấy nó ra."