Làm yên lòng mẫu thân xong, Mặc Vân Phong lại dặn dò thê tử của mình mấy câu liền chuẩn bị rời đi.
Hách Tri Nhiễm thấy thế, liền vội vàng lấy một xấp ngân phiếu từ trong không ra đưa cho hắn ta.
“Tam ca đi ra ngoài, có nhiều chỗ cần dùng bạc, những thứ này huynh cầm đi."
Lúc ấy Mặc Vân Phong còn đang nghĩ, trên tay người nhà không có bạc, trên đường nhất định là đã chịu khổ không ít. Hắn ta định nhân cơ hội đi Diêm Bang để kiếm chút bạc trở lại trợ giúp cho người nhà.
Nhìn thấy Cửu đệ muội lấy ra nhiều ngân phiếu như thế, Mặc Vân Phong liền từ chối theo bản năng.
"Cửu đệ muội, tuyệt đối không thể, trong nhà có nhiều người, trên đường còn càng nhiều chỗ cần dùng bạc, lộ phí của ta Tam ca sẽ tự nghĩ cách."
Trong lòng của Mặc lão phu nhân, số bạc mà Hách Tri Nhiễm lấy ra này đều là tiền mà phụ mẫu nàng đưa tới trước khi rời đi, nuôi cả một nhà bọn họ là đã đủ nghĩa khí rồi, không thể để nàng tốn kém thêm nữa.
Vì vậy, Mặc lão phu nhân cũng cùng nhau giúp Mặc Vân Phong từ chối.
"Hách thị, một đại nam nhân như Tam ca của con, ở bên ngoài cũng không đến nỗi sẽ bị đói chết, số bạc này con vẫn nên thu hồi lại đi!"
Ngay vào lúc này, Tam tẩu cầm một cái hầu bao ra nhét vào trong tay của Mặc Vân Phong.
"Phu quân, chàng không thể dùng bạc của Cửu đệ muội, vậy có thể dùng của ta đúng không?"
Mặc Vân Phong như cũ vẫn không nhận lấy, hắn ta nhét hầu bao trở lại trong tay của Tam tẩu.
"Lộ phí thì ta sẽ tự tìm cách, bạc trong tay của mọi người đều giữ lại để ứng phó khi cần thiết đi"
Thấy Mặc Vân Phong đã khăng khăng quyết ý, Tam tẩu chỉ đành nhận lại hầu bao.
Nàng ấy lại dặn dò thêm mấy câu, mới tách ra với phu quân trong vẻ không nỡ.
Mặc Vân Phong thi triển khinh công, rất nhanh đã không thấy bóng dáng.
Nước mắt của Tam tẩu lại mất khống chế chảy ra lần nữa.
Hách Tri Nhiễm an ủi nàng ấy mấy câu, mấy người họ mới bước về phía nơi đóng quân.
Trên đường, Mặc lão phu nhân dặn dò Tam tẩu, chuyện hôm nay tạm thời không thể nói cho những người khác.
Tuy rằng nhà họ Mặc không có người nào có suy nghĩ không chính trực, nhưng mà, nhiều người thì sẽ tạp nham, khó đảm bảo có ai sẽ không cẩn thận nói lỡ miệng sẽ rước lấy phiền phức.
Về đến nơi đóng quân, Mặc lão phu nhân liền kêu Mặc Hàm Nguyệt thức dậy súc miệng giống như là chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.
Mặc Sơ Hàn thấy mấy người họ đã trở lại, nóng lòng sốt ruột kéo Mặc Cửu Diệp đến bên cạnh để hỏi thăm.
May mà lúc này các sai dịch cũng vừa mới thức dậy, khoảng cách với lúc lên đường còn có một chút.
Hách Tri Nhiễm không ngủ cả đêm, nên chui vào trong lều vải định nghỉ ngơi dưỡng thần.
Vừa mới có chút buồn ngủ, thì nàng lại nghe thấy những tiếng móng ngựa hỗn loạn truyền tới từ chỗ không xa.
Tiếng móng ngựa từ xa đến gần, rất nhanh đã dừng lại ở gần nơi đóng quân.
Tất cả mọi người đều ra khỏi lều vải để kiểm tra.
Chỉ thấy một nam tử trên người mặc quan phục đang cưỡi trên lưng ngựa, trong tay còn cầm theo bức chân dung của Nam Hằng. "Các ngươi có nhìn thấy Hằng Vương điện hạ hay không?"
Bành Vượng dẫn đầu bước qua đó.
"Đại nhân, chúng tôi chưa từng nhìn thấy Hằng Vương điện hạ."
Nam tử trên lưng ngựa thấy Bành Vượng trả lời qua loa hời hợt, nhất thời liền giận tái mặt.
"Nhìn cho kỹ vào, đây chính là Hằng Vương điện hạ, không phải là người mà ngươi có thể dùng một câu để qua quýt cho xong."
Bành Vượng bị khí thế của người ngồi trên lưng ngựa dọa đến chảy mồ hôi lạnh đầy người.
Nhưng mà hắn ta cũng không hề nói dối mà...