Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 336




“Bát ca, đệ và Nhiễm Nhiễm lại nhận được một số tin tức mới, chuyện này chờ đệ kể từ từ cho huynh nghe. Hiện tại đệ phải đưa nương và Tam tẩu đi gặp Tam ca, thời gian cấp bách, chỗ này nếu như cần thiết gì, thì cần huynh giúp đệ đối phó với Bành Đại ca một chút.”

Mặc Sơ Hàn tuy rằng rất bối rối trước những lời hắn nói, nhưng mà hắn ta cũng nhìn ra được Cửu đệ đang vô cùng nôn nóng.

“Được, đệ cứ đưa nương và Tam tẩu đi, chỗ này đã có ta lo.”

Trong lều vải chỗ Mặc lão phu nhân và Tam tẩu ở đều là gia quyến nữ, Mặc Cửu Diệp không tiện ra mặt, nên Hách Tri Nhiễm liền chủ động đi gọi người.

Rất nhanh, nàng liền mang theo hai người hơi không rõ nguyên nhân trốn khỏi tầm mắt của sai dịch để tụ họp với Mặc Cửu Diệp.

Thời gian cấp bách, Mặc Cửu Diệp dìu Mặc lão phu nhân, Hách Tri Nhiễm lôi kéo Tam tẩu, đi về phía rừng cây.

Trên đường đi bọn họ nói tin tức Mặc Vân Phong vẫn còn sống cho các nàng biết, hơn nữa còn nói rõ, bọn họ sắp được gặp Mặc Vân Phong rồi.

Nếu không phải có chuyện Mặc Sơ Hàn c.h.ế.t rồi sống lại ở phía trước, hai người đều hơi không dám tin tưởng vào lỗ tai của chính mình.

Đặc biệt là Tam tẩu, mấy ngày trước nhìn thấy Mặc Sơ Hàn còn sống sót quay trở về, nàng ấy không biết đã hâm mộ Bát đệ muội biết bao.

Nhưng không nghĩ đến, phu quân của nàng ấy cũng có thể c.h.ế.t rồi sống lại...

Tam tẩu khóc vì vui mừng, vì để xác nhận tất cả những chuyện này không phải là giả, nàng ấy dùng sức kéo cánh tay của Hách Tri Nhiễm, không ngừng hỏi đông hỏi tây.

"Cửu đệ muội, Tam ca của muội có phải là cũng gầy đi hay không?"

"Cửu đệ muội, muội nói xem Tam ca của muội còn nhớ ta không?" "Cửu đệ muội, muội mau nhìn xem giúp Tam tẩu, đầu tóc của ta có phải là rất rối hay không?"

"Cửu đệ muội..."

Hách Tri Nhiễm hiểu được tâm trạng của Tam tẩu, nên nhẫn nại giải đáp các loại vấn đề mà nàng ấy đưa ra.

Mặc lão phu nhân cũng giống hệt vậy, nghe nói con trai thứ ba vẫn còn sống, xúc động đến mức rơi nước mắt như mưa.

Trong miệng không ngừng khế líu ríu: "Ông trời ban phúc, để Mặc gia của con lại thêm một sợi huyết thống... A di đà phật... A di đà phật..."

Mang thêm hai người, nên Mặc Cửu Diệp không thể sử dụng khinh công để lên đường, tốc độ tự nhiên là chậm hơn rất nhiều.

Cả đám người đi một khoảng thời gian xấp xỉ nửa tiếng, cuối cùng đã nhìn thấy một hình bóng cao lớn đang đứng phía trước.

Mặc Vân Phong nhìn thấy mấy người họ, liền sải bước tiến lên nghênh đón.

Hắn ta quỳ hai gối ở trước mặt của Mặc lão phu nhân.

"Vân Phong bất hiếu, để nương phải bận tâm rồi."

Nếu không phải giọng nói này rất quen thuộc, thì Mặc lão phu nhân hoàn toàn không nhận ra được người có bộ râu quai nón và đầu tóc che nửa khuôn mặt trước mắt chính là Mặc Vân Phong, con trai thứ ba của mình.

Bà run rẩy duỗi tay, sờ nhẹ cái đỉnh đầu bừa bộn đó của Mặc Vân Phong.

"Con thật sự là Vân Phong của ta sao?"

Mặc Vân Phong chỉnh mớ tóc lộn xộn ra sau đầu, sau đó ngẩng đầu lên.

"Nương, đứa con bất hiếu Vân Phong ở đây."

Lúc này không có sự che chắn của đầu tóc, cho dù trên mặt của hắn ta tích trữ đầy râu, nhưng Mặc lão phu nhân vừa nhìn cũng đã nhận ra con trai của mình.

"Vân Phong... Thật sự là Vân Phong... Vân Phong của nương chưa chết... quá tốt rồi... l Mặc lão phu nhân xúc động đến mức ôm chặt lấy Mặc Vân Phong gào khóc không ngừng.