Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 244




Cho dù trong lòng biết không thể tiếp tục đi nhưng làm quan sai khí thế không thể kém.

Hắn giơ roi lên hung hăng quật vào trên người tam tẩu cách hắn gần nhất.

Ngay cả kêu đau Tam tẩu cũng không kêu một tiếng thậm chí càng không có ý trốn tránh, ánh mắt kiên định thể hiện bản thân mình thấy c.h.ế.t không sờn.

Những nữ quyến khác thấy vậy đều vây lại xung quanh một bộ phải bảo vệ Tam tẩu.

Mặc dù trong lòng Bành Vượng tức giận cũng bị nữ quyến Mặc gia thấy c.h.ế.t không sờn làm rung động.

Hắn không thể không thừa nhận bất kể là nam nhi Mặc gia c.h.ế.t trận sa trường hay là những nữ quyến này chói gà không chặt đều làm kẻ khác kính nể.

Thở dài một hơi, Bành Vượng vứt cây roi trong tay đi.

"Chờ đi! Thời gian ba ngày nếu bọn họ còn không trở về cho dù là kéo thì ta cũng sẽ sai người kéo các ngươi đi."

"Đa tạ Bành quan gia thông cảm, thời gian ba ngày là đủ rồi."

Mặc lão phu nhân trịnh trọng thi lễ với Bành Vượng.

Trong lòng bà rõ hơn người khác, nếu con trai và con dâu còn sống, dù thế nào thì trong ba ngày cũng có thể chạy tới hợp lại với các nàng.

Ngược lại chỉ sợ bọn họ thật sự là lành ít dữ nhiều.

Lúc này Mặc lão phu nhân cũng chỉ có thể hướng lên trời cầu nguyện cho bọn họ còn sống.

Mọi người thấy Bành Vượng đồng ý cùng nhau thở nhẹ nhõm một hơi.

Nữ quyến Phương gia và Tạ gia đều chạy tới an ủi hy vọng bọn họ có thể nghĩ thoáng hơn chút. Nữ quyến Mặc gia không nghĩ tới Phương gia và Tạ gia chỉ chịu ít ân huệ của Mặc gia vậy mà có thể đứng ra ở thời điểm các nàng khó khăn nhất.

Câu nói hoạn nạn thấy chân tình thật đúng là không phải nói suông, hiện giờ đã xảy ra trên người các nàng.

Vui mừng thì đồng thời Mặc lão phu nhân càng thêm lo lắng an nguy cho Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm....

Hách Tri Nhiễm biết trong lòng người nhà lo lắng, càng vội vàng rời khỏi nơi này.

Nói cho cùng là sơn cốc nên không thể xác định được hướng đường ra ở đâu, lúc này nàng hơi ảo não, lúc nãy lúc hỏi cung hắc y nhân vậy mà quên hỏi vị trí lối ra.

Bây giờ hắc y nhân đã chết, Hách Tri Nhiễm biết cũng chỉ có thể đi vòng vèo theo chân núi.

Ngay lúc nàng đang ra sức khó khăn đẩy bụi gai đi lên thì phía trước bỗng xuất hiện một con quái vật lớn.

Là một con gấu đen.

Điều đầu tiên Hách Tri Nhiễm nghĩ đến chính là thấy được thứ này không thể lấy cứng đối cứng, tốt nhất là trèo lên cây trước sau đó ra tay.

Khi Hách Tri Nhiễm đã tìm được một cái cây lớn có độ cao thích hợp chuẩn bị đi lên nàng lại phát hiện gấu đen cũng không đi về phía nàng.

Vị trí của Hách Tri Nhiễm cách khoảng trăm mét, Chu Lão Bát nhìn một cái đã thấy được thân ảnh của nàng.

"Hách thị, ngươi mau tránh đi, sức con gấu đen này rất lớn đừng để nó khiến ngươi bị thương."

Có lẽ là Chu Lão Bát vì tránh gấu đen, bởi vì động tác rất nhẹ nên Hách Tri Nhiễm cũng không có phát hiện ra sự hiện diện của hắn.

Sau khi nghe thấy âm thanh quen thuộc nàng mới nhìn thấy Chu Lão Bát đang ghé vào một gốc cây đang bị lay, khó khăn gọi nàng.

Hách Tri Nhiễm vội vàng nhắc nhở: "Cái cây đó của ngươi sắp gãy đừng lộn xộn." Từ thảm trạng của Chu Lão Bát là có thể nhìn ra hẳn là hắn bị con gấu đen này nhìn chằm chằm rất lâu.

Hơn nữa trong lòng Hách Tri Nhiễm cũng biết rõ, chỉ với một người bình thường chắc chắn không phải là đối thủ của gấu đen.

Vì không muốn Chu Lão Bát có nguy hiểm nên rất nhanh Hách Tri Nhiễm trèo lên một cái cây to, từ không gian lấy ra cái nỏ nhắm ngay vào mắt của gấu đen b.ắ.n một tên.