Cả người Mặc Cửu Diệp lập tức ngã về phía sau.
Hách Tri Nhiễm nhanh tay đỡ được Mặc Cửu Diệp.
Dựa theo kinh nghiệm thầy thuốc mà nói, nhất định là hắn đã bị trọng thương.
Không có thời gian để suy nghĩ quá nhiều, Hách Tri Nhiễm sử dụng ý niệm đưa người vào phòng phẫu thuật.
Nàng cởi toàn bộ áo ngoài của Mặc Cửu Diệp xuống, áo lót màu trắng bên trong đã bị nhuộm thành màu đỏ.
Hách Tri Nhiễm không chút do dự cởi toàn bộ y phục của Mặc Cửu Diệp, mặc dù kiếp trước đã thấy qua vô số vết thương, thế nhưng nàng vẫn bị vết thương trên người Mặc Cửu Diệp dọa sợ ngây người.
Trên người vẫn ổn, chỉ là trầy xước ngoài da, xem ra cũng không có tổn thương đến nội tạng.
Nhưng trên bụng lại không giống vậy, chỗ đó chẳng những bị lột mất lớp da bên ngoài, mà mơ hồ còn có thể thấy cơ quan nội tạng bên trong.
Không hiểu sao Hách Tri Nhiễm cảm thấy chua xót trong lòng.
Hắn bị thương nặng như vậy, rốt cuộc là làm sao có thể kiên trì nổi?
Vì cứu nàng, lại còn chủ động nhảy xuống vách đá.
Đây không phải là muốn c.h.ế.t sao?
Không có nhiều thời gian để đau lòng, Hách Tri Nhiễm xoa đôi mắt có chút đỏ, bắt đầu tiến hành phẫu thuật khâu lại giúp Mặc Cửu Diệp.
Ba giờ trôi qua, cuối cùng Hách Tri Nhiễm cũng xử lý tốt vết thương nghiêm trọng nhất trên bụng Mặc Cửu Diệp. Ngay sau đó nhân lúc thuốc mê còn công dụng, nàng nhanh chóng khâu các vết thương còn lại.
Thấy trên người Mặc Cửu Diệp dính m.á.u tươi, Hách Tri Nhiễm thuận tiện giúp hắn vệ sinh sạch sẽ.
Kiếp trước nàng đã gặp nhiều bệnh nhân nam, căn bản không hề có cảm giác gì, chỉ cảm thấy mỗi người đều giống nhau.
Nhưng mà không biết tại sao khi đối mặt với Mặc Cửu Diệp, nàng sẽ vô cớ mặt đỏ tim đập, thậm chí ánh mắt còn tận lực tránh né.
Bận rộn một phen, năm giờ trôi qua.
Mặc Cửu Diệp cũng dần dần tỉnh lại.
Mới vừa mở mắt ra, đập vào mắt chính là ánh đèn khiến người nhức mắt trên trần nhà, còn có mấy cái chai trong suốt.
Hách Tri Nhiễm vừa mới vào phòng tắm tắm rửa xong, cảm giác Mặc Cửu Diệp sắp tỉnh, liền đi qua kiểm tra.
Mặc Cửu Diệp còn hơi yếu, mở miệng có chút khó khăn, nhưng mà, ánh mắt hắn vẫn chăm chú nhìn nàng.
Hách Tri Nhiễm biết trong lòng hắn đang nghĩ gì, đơn giản là muốn biết đây là nơi nào.
Nếu nàng đã lựa chọn đưa Mặc Cửu Diệp vào đây, tất nhiên cũng đã sẵn sàng thẳng thắn một vài sự thật.
"Vết thương trên người chàng không nhẹ, không nên cử động, nghe ta nói là được."
Mặc Cửu Diệp chớp mắt một cái, tỏ ý nàng tiếp tục.
"Đây này là một cái không gian khi còn bé ta có cơ duyên lấy được, ban đầu ta cũng rất sợ, nhưng mà sau khi quen thuộc rồi, ta lại phát hiện nơi này vô cùng nghịch thiên..
Hách Tri Nhiễm bịa ra khúc đầu, sau đó lần lượt nói một vài công dụng cùng với chỗ tốt của không gian cho Mặc Cửu Diệp.
"Y thuật của ta cũng là học được ở trong này, hơn nữa lúc ăn trộm quốc khố, ta chính là đưa những thứ đó vào trong không gian. Ngoài ra, bên trong không gian còn có một thứ gọi là điện thoại di động, ở đó có thể mua được rất nhiều thứ mà nơi này không có.. -"
Hách Tri Nhiễm thao thao bất tuyệt, tóm lại, trừ thân phận là người xuyên không ra, tất cả những bí mật có liên quan tới cái không gian này, cơ bản đều không giấu giếm Mặc Cửu Diệp.
Mới đầu Mặc Cửu Diệp vô cùng khiếp sợ, dẫu sao những thứ nàng nói đều quá sức tưởng tượng.
Có điều, nghĩ đến lúc nhìn thấy những quốc khố kia, hắn liền hiểu được.
Nếu người không có bản lãnh to lớn như vậy, thì làm sao có thể dời toàn bộ quốc khố?
Chỉ có thể nói, thiên hạ rộng lớn sẽ không thiếu cái lạ.