Tuy nhiên, may mắn thay, đoạn này được ghi lại trong dã sử.
Nàng đang suy nghĩ làm thế nào nói với Mặc Cửu Diệp mà không khiến anh nghi ngờ.
Nghĩ đi nghĩ lại, Hách Tri Nhiễm cuối cùng cũng đành bỏ cuộc.
Nàng vắt óc suy nghĩ vẫn không thể nghĩ ra một lí do hợp lý, tuy nhiên chuyện lớn này nàng cảm thấy cần phải cho Mặc Cửu Diệp biết.
Vì muốn nói với Mặc Cửu Diệp chuyện này, Hách Tri Nhiễm hoặc là không làm, mà làm thì phải làm đến cùng, cứ đem chuyện này nói ra trước đã.
"Nếu ta nói ta biết mục đích Nam Kì đến huyện Bình Viễn, chàng có thấy chuyện này rất kỳ lạ không, thậm chí còn nghi ngờ ta có thể do Nam Kì phái tới đây không?"
Mặc Cửu Diệp trả lời không chút nghĩ ngợi: "Nếu nàng là người của Nam Kì, ta sớm đã c.h.ế.t từ lâu rồi, tại sao hắn ta còn phải phái người ám sát ta nhiều như vậy."
"Chàng không tò mò tại sao ta biết điều này ư?"
Về vấn đề này, Mặc Cửu Diệp không hề che giấu suy nghĩ thật của mình.
"Ta thật sự rất tò mò, nàng nói mỗi người đều có bí mật riêng, ta vẫn nói như vậy, chỉ cần nàng không làm chuyện gì bất lợi với Mặc gia, ta sẽ không chủ động thăm dò bí mật của nàng."
Đây là lần thứ hai Hách Tri Nhiễm nghe hắn nói như vậy.
Hơn nữa, hắn luôn làm những gì hắn đã nói, chưa từng hỏi những chuyện không nên hỏi.
Sau khi thăm dò xong, Hách Tri Nhiễm chậm rãi nói.
"Mấy năm trước, có một cao thủ giúp Nam Kì bói toán, nói rằng có một vị quý nhân sẽ xuất hiện ở huyện Bình Viễn vào tháng tám năm nay."
Mặc Cửu Diệp cảm thấy chuyện nghe lời bói toán của đại sư đi tìm quý nhân thì có chút nực cười, nhưng không có gì ngạc nhiên khi loại chuyện này xảy ra với Nam Kì.
Không biết từ khi nào Nam Kì bắt đầu tin tưởng vào những lời bói toán này càng lúc càng nhiều, đến nỗi có một khoảng thời gian hắn ta tìm kiếm các cao nhân bói toán ở khắp mọi nơi để theo dõi số phận của mình.
Cho nên, hắn cũng không có chút nghi ngờ nào về những gì Hách Tri Nhiễm nói.
Mặc dù không thể hỏi tại sao Hách Tri Nhiễm lại biết chuyện này, nhưng Mặc Cửu Diệp cảm thấy mình có thể hỏi chuyện khác.
"Nàng có cho rằng hắn ta có thể tìm được vị quý nhân kia sao?"
Hách Tri Nhiễm không muốn giấu diếm câu hỏi này.
"Nếu hôm nay ta không xuất hiện ở huyện Bình Viễn, chắc hẳn hắn ta đã gặp được vị quý nhân đó rồi."
"Nàng nói vậy là sao?" Mặc Cửu Diệp có chút bối rối, dù sao hắn cũng không hiểu được, chuyện này có liên quan gì đến Hách Tri Nhiễm.
"Quý nhân của hắn ta tên là Phí Nam Vũ, mười hai tuổi đã thi đỗ tú tài, là một người rất tài năng..."
Hách Tri Nhiễm chọn lọc kể một số điều về Phí Nam Vũ, cách hắn ta gặp Nam Kì và cách hắn ta giúp Nam Kì lên ngôi hoàng đế.
Đương nhiên, nàng tạm thời không nói tới việc Phí Nam Vũ thay đổi triều đại.
Dù sao loại chuyện này cũng quá khó tin, nàng lo lắng Mặc Cửu Diệp sẽ không tin, đồng thời nàng cũng không muốn hắn biết những chuyện này quá sớm.
Dù sao sự xuất hiện của nàng đã thay đổi rất nhiều, khó đảm bảo được rằng sẽ không có thay đổi lớn hơn trong tương lai.
Rất nhiều thông tin khó tin rót vào trong não Mặc Cửu Diệp, lúc này hắn đã đắm chìm trong suy nghĩ.
Cái tên Phí Nam Vũ không hiểu sao khiến hắn cảm thấy rất quen, hắn có cảm thấy rằng mình đã nghe thấy nó ở đâu đó, nhưng hắn tạm thời không thể nhớ được. Thấy Mặc Cửu Diệp hồi lâu không trả lời, Hách Tri Nhiễm nghĩ hắn không tin lời mình nói.
Nàng quay lại nhìn hắn, thấy hắn đang cau mày suy nghĩ.
"Sao nào, chàng không tin những lời ta nói sao?”