Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 171




Hách Tri Nhiễm không quên thân phận hiện tại nên không muốn phách lối quá đáng.

Cho nên nàng đã chọn vải lanh có màu sắc trang nhã, chất liệu mỏng và mua một lượng vừa đủ.

Chủ tiệm thấy nàng mua nhiều vải vóc như vậy nên thân thiện cho nàng một ít vải vụn.

Hách Tri Nhiễm và nguyên chủ đều không thành thạo chuyện nữ công gia chánh nên không hiểu nổi những mảnh vải vụn này dùng để làm gì. Nhưng thấy người bán hàng đưa miếng giẻ cho mình như báu vật thì chắc chắn nó nằm trong tay người khéo léo thì sẽ có ích.

Sau khi cảm ơn với chưởng quầy, Hách Tri Nhiễm liền đẩy xe gỗ tiếp tục đi về trước.

Nàng định đi tìm một chỗ không người, lấy một ít bột mì và gạo còn sót lại của Mặc gia ra khỏi không gian, sẵn tiện nhìn thử xem trên Taobao có món ăn nào phù hợp để mang một ít về nhà không.

Lượn một vòng, Hách Tri Nhiễm đẩy xe gỗ đi vào trong một con hẻm yên ắng.

Kiểm tra xung quanh không có ai, ý thức nàng đi vào không gian lấy hai túi gạo và bột mì ra.

Ngoài ra nàng còn mua hai mươi con gà nướng và con vịt quay trên Taobao, đổi toàn bộ bao bì thành giấy dầu, gói lại rồi xếp lên xe gỗ.

Ngoài những thứ này ra, nàng còn muốn mua thêm chút thịt heo và cải xanh,

Nghĩ đến hôm nay thời tiết nắng nóng nên Hách Tri Nhiễm lười tiếp tục đi chợ nên đơn giản là làm mọi việc trên Taobao.

Nhìn trên xe chất đầy nguyên liệu, trong lòng Hách Tri Nhiễm lại không có chút áp lực nào. Dù sao đều là do Hán Vũ Đế trả tiền...

Đây quả thực là sự thật, hơn bốn trăm vạn mà Hách Tri Nhiễm kiếm được đều là đồ đổi lấy trong quốc khố của Hán Vũ Đế, cho nên hắn ta là người trả tiền mà

Nhìn thử thời gian, nàng mới tách khỏi Bành Vượng nửa tiếng đồng hồ thôi. Nếu bây giờ đi đến quán trà tìm bọn họ, bọn họ nhìn thấy nàng mới đi một lúc mà đã có thể mua được nhiều đồ như thế thì sẽ khó mà không bị nghi ngờ.

Vậy nên Hách Tri Nhiễm cũng không vội vàng gì, nàng đẩy xe gỗ đi một nơi có bóng mát, tìm chỗ trống rồi ngồi đó.

Sẵn tiện mua cho mình một cốc nước đá trên Taobao để giải tỏa cơn nóng.

Từ khi chuyển kiếp đến nơi này, Hách Tri Nhiễm chưa bao giờ cảm thấy thoải mái như vậy.

Nàng ngồi trên xe gỗ, uống ly nước mát lạnh, hai chân đung đưa đung đưa...

Ngay vào lúc nàng hơi vênh váo đắc ý thì bỗng nhiên cảm thấy có hướng đầu hẻm có tiếng bước chân.

Là Phí Nam Vũ

Hắn ta khập khiễng đi đằng trước, theo sau là bốn người đang khiêng một cái quan tài.

Phí Nam Vũ cũng nhìn thấy Hách Tri Nhiễm. Chân mày hắn ta liền nhìu lại, cẩn thận quan sát nàng, giống như muốn nhìn xuyên thứ gì đó vậy.

Đối diện với ánh mắt như thế nhưng biểu cảm của Hách Tri Nhiễm vẫn ung dung như cũ.

"Tại sao ngươi lại ở đây?"

"Ta thấy chỗ này yên ắng nên nghỉ ngơi một lát, sẵn tiện hóng gió luôn."

Nhìn thấy bốn người khiêng quan tài đi tới, Hách Tri Nhiễm theo phản xạ đẩy chiếc xe gỗ dựa vào tường nhường đường cho bọn họ đi rộng rãi hơn.

Thấy chiếc xe chất đầy nguyên liệu, Phí Nam Vũ cũng không hề nghỉ ngờ gì. Hắn ta chắp tay với Hách Tri Nhiễm: "Nhà có tang sự phải giải quyết, tại hạ xin phép đi trước."

Nói xong hắn ta không hề quay đầu lại mà cứ thế đi.

Nhìn thấy Phí Nam vũ dẫn đoàn người đi vào cái sân sâu bên trong nhất, Hách Tri Nhiễm cũng đứng dậy đẩy chiếc xe gỗ rời đi.

Trên đường đi, Hách Tri Nhiễm nhìn thấy một đống mũ rơm lớn đặt ở một gian hàng ven đường.

Đối người bị lưu đày, đặc biệt là các nữ gia nhân mà nói thì cả ngày bị mặt trời nóng như lửa nướng thế này thì rất cần chiếc nón rơm để đội.