Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 169




Hắn ta đều đã nghĩ kĩ rồi, tốt xấu bản thân hắn ta cũng có quan hàm bát phẩm, cùng lắm thì tới huyện nha bày ra thân phận của mình là được, còn có thể sợ mấy tên thư sinh không học vấn không nghề nghiệp chắc?

Nghe nói muốn tới gặp quan, mấy tên thư sinh lập tức sợ hãi.

Vạn nhất Huyện thái gia thật sự chủ trì công đạo thay cho Phí Nam Vũ, sợ rằng bọn họ vừa vất vả thi đậu đồng sinh đều mất sạch.

"Chúng ta không có đánh người, dựa vào cái gì theo ngươi đi gặp quan?"

"Không đi gặp quan cũng được, vị này vừa mới bị mấy người đánh là sự thật, cần thiết phải đền tiền thuốc men". Đây là mục đích lớn nhất của Hách Tri Nhiễm.

Nhìn cách ăn mặc của Phí Nam Vũ có thể kết luận, hiện tại hắn ta nghèo rớt mùng tơi, yêu cầu lớn nhất chính là bạc.

Bạc bản thân mình có thể cho, nhưng dù sao đưa ra cũng phải có lý do, nếu không lấy sự cơ trí của Phí Nam Vũ, khẳng định sẽ cho rằng nàng có âm mưu.

Nghe nói có thể giải quyết bằng bạc, mấy tên thư sinh không muốn để sự việc nháo lớn, chỉ có thể không cam lòng thỏa hiệp.

"Ngươi nói, muốn đền bao nhiêu bạc".

"Các ngươi tổng cộng có năm người, ta thấy mỗi người lấy ra hai mươi lượng bạc là vừa đủ". Hách Tri Nhiễm không nhanh không chậm nói.

"Cái gì? Mỗi người hai mươi lượng? Phí Nam Vũ căn bản không xứng". Thư sinh có vóc dáng thấp lưng là kẻ phản bác đầu tiên.

"Nếu đã như vậy thì chúng ta đều đến nha môn, mời Huyện lệnh đại nhân nói một câu, rốt cuộc hắn ta xứng hay là không xứng".

Hách Tri Nhiễm giả vờ đỡ Phí Nam Vũ đứng dậy, miệng còn hỏi han: "Ngươi ngồi trên xe gỗ chúng tôi đi, chúng ta đi đến huyện nha?"

Phí Nam Vũ tức giận nhìn các thư sinh rồi sau đó liền gật đầu: "Được, làm phiền cô nương rồi."

Thư sinh nhìn thấy người động thật thì liền có người tiến lên nhượng bộ.

"Chẳng phải mỗi người bồi thường hai mươi lượng sao? Chúng ta đã đồng ý rồi, chuyện nhỏ nhặt như vậy không cần phải làm kinh động đến huyện thái gia làm gì."

Hách Tri Nhiễm thấy vậy liền chìa tay ra hướng mấy người kia.

"Nếu không muốn đế nha môn thì nhanh nhanh đưa bạc đây!"

Các thư sinh trố mắt nhìn nhau, sau đó có mấy người bắt đầu thu bạc.

Nhanh chóng một trăm lượng bạc được đưa đến trước mặt nhóm Hách Tri Nhiễm.

Bành Vượng xua tay kêu bọn họ cút đi.

Năm tên thư sinh liền chạy biết mất như khói.

Hách Tri Nhiễm đưa cho Phí Nam Vũ một trăm lượng bạc đó.

"Nhận lấy đi!"

Phí Nam Vũ mặc dù bị thương nhưng vẫn không tài nào giấu được sự ương bướng sẵn có bên trong ánh mắt kia.

"Vì sao ngươi lại giúp ta? Không sợ đắc tội với những người kia sao?"

Hách Tri Nhiễm nhún vai, trông có vẻ trả lời qua loa: "Gặp chuyện bất bình thôi, ngươi không cần phải suy nghĩ quá nhiều."

Để không khiến Phí Nam Vũ nghi ngờ nên Hách Tri Nhiễm liền quay sang hướng khác không nhìn thẳng vào mắt hắn ta.

"Ngươi có thể đi được không?"

"Được."

Phí Nam Vũ nói xong thì cố gắng đứng dậy, cúi đầu thật thấp cảm ơn bọn họ.

"Đa tạ các vị đã giúp, sau này nếu có ngày gặp lại, Phí mỗ nhất định sẽ toàn lực báo đáp."

Nói xong hắn ta liền xoay người khập khiễng rời đi. Đợi đến khi bóng lưng Phí Nam Vũ biến mất, Hách Tri Nhiễm mới mời Bành Vượng và quan sai cùng đi tìm chỗ ăn.

Hách Tri Nhiễm không thể nào biết được hành động ra tay cứu Phí Nam Vũ hôm nay của nàng sau này có được đền đáp hay không.

Nhưng nàng tin chắc cho dù sau này bọn họ không thể trở thành bạn thì ắt hẳn chuyện ngày hôm nay như một điềm báo rằng không đến nỗi trở thành kẻ thù.