Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 157




Trong lòng ông ta hiểu rõ, lần này nhà họ Lý hoàn toàn xong rồi...

Chu Lão Bát và nhóm quan sai đã chuẩn bị xong, thấy người nhà họ Lý chậm chạp không động cựa, ồn ào tháo roi bên hông xuống, múa may không ngừng.

Người nhà họ Lý sợ hãi việc quay lại kinh thành, càng thêm sợ hãi roi trong tay quan sai.

Vì không để da thịt phải chịu khổ, chỉ có thể đi theo bọn họ quay trở lại kinh thành.

May mắn mấy ngày hôm nay bọn họ đi đi dừng dừng, chưa đi được lộ trình bao xa.

Chỉ cần đi đường không chậm trễ, tầm thời gian bốn năm ngày là bọn Chu Lão Bát có thể lộn trở lại về đội ngũ.

Bành Vượng ra lệnh ngắn gọn, chờ đợi tại chỗ ở đây, cho đến khi đám người Chu Lão Bát quay lại sẽ tiếp tục lên đường.

Nhìn thấy kết cục nhà họ Lý, tất cả mọi người đều thổn thức một trận.

Xem ra, thực sự không nên có ý nghĩ chạy trốn, không chỉ liên lụy người trong nhà, mà ngay cả mạng sống cũng không còn.

Lý Nhu Nhi chính là cái ví dụ thực tế, chính mình đã c.h.ế.t còn không nói, còn hố cả gia đình chịu tội cùng...

Thời điểm bóng dáng người nhà họ Lý biến mất trong tầm mắt mọi người, trời đã sáng rõ.

Lúc Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp trở lại vị trí khu vực nhà mình, các tẩu tẩu đã bắt đầu chuẩn bị bữa sáng.

Thân thể nguyên chủ này rất hiếm khi rèn luyện, nên có chút yếu ớt, hiện tại Hách Tri Nhiễm thở hổn hển, cảm giác mệt mỏi quá mức, mặc dù muốn đi giúp các tẩu tử làm việc cũng lực bất tòng tâm.

Mặc lão phu nhân nhìn ra được trạng thái nàng không tốt, vội vàng nói: "Hách thị hỗ trợ tìm kiếm Tạ Lâm vất vả, cơm sáng con cũng đừng động tay, để cho các tẩu tẩu con làm đi.

Về sau đều phải trải qua cuộc sống tự mình phục vụ cơm no áo ấm, để cho các nàng rèn luyện nhiều hơn một chút”.

Hách Tri Nhiễm cũng không cậy mạnh: "Con nghe lời nương, đi nghỉ một lúc, quả thực đúng là có chút mệt mỏi".

Nói chuyện đồng thời nâng nắm tay lên đ.ấ.m đ.ấ.m bả vai vài cái.

Mặc Cửu Diệp thấy thế, tiến đến dò hỏi: "Có cần ta hỗ trợ gì không?"

Giờ phút này Hách Tri Nhiễm thực sự cần có ai đó phục vụ xoa bóp.

"Chàng biết xoa bóp?"

Mặc Cửu Diệp nhìn tay mình theo bản năng.

"Có thể thử xem".

Mặc lão phu nhân thấy thế, vội vàng nói chuyện thay nhi tử.

"Cửu Diệp của chúng ta xoa bóp giỏi nhất, phụ thân hắn chinh chiến bên ngoài nhiều năm, để lại một thân bệnh cũ. Từ nhỏ Cửu Diệp đã đi học giúp phụ thân xoa bóp, ngoại trừ lực tay hơi lớn một chút, cái khác đều khá tốt".

Hách Tri Nhiễm nhướng mày, ánh mắt không thể tin được nhìn vê phía Mặc Cửu Diệp: "Không ngờ chàng còn có kĩ năng này".

Mặc Cửu Diệp bị tức phụ trêu chọc, trên mặt có chút phiếm hồng.

Vì để đối phương không nhận ra mình khác thường, hắn nhanh chóng cúi đầu, đi đến phía sau Hách Tri Nhiễm.

Hai bàn tay to lớn, các ngón thon dài, khớp xương rõ ràng đặt lên vai nàng, thuần thục mà xoa bóp.

Chỉ xoa nhẹ vài cái, Mặc Cửu Diệp không nhìn được mà nói ra miệng.

"Về sau ăn nhiều một chút, quá gầy, thấy toàn xương, ta cũng không dám dùng sức".

"Gầy chỗ nào? Ta cảm thấy như vậy rất tốt". Đối với dáng người của nguyên chủ, Hách Tri Nhiễm thực sự vừa lòng.

Tuy rằng nhìn tổng thể có chút gầy, nhưng mà chỗ nên có cũng không nhỏ chút nào.

Dáng người như này nếu đặt ở kiếp trước, tuyệt đối là loại khiến người khác phải hâm mộ.

"Vẫn là quá gầy". Mặc Cửu Diệp vẫn như cũ cho là như vậy.

Hách Tri Nhiễm đang chuẩn bị phản bác, thì thấy Bành Vượng mang theo Trương Thanh cùng đi đến.

Bành Vượng thấy Mặc Cửu Diệp đang giúp Hách Tri Nhiễm xoa bóp, tức khắc nổi lên tâm tư trêu chọc.