Hắn ta mở tiệm căn bản sẽ không bị ảnh hưởng bởi chiến loạn, huống hồ cửa tiệm của hắn ta đã mở rộng đến các châu phủ khác...
Chuyện hợp tác với Đường Minh Duệ kết thúc, Hách Tri Nhiễm tiếp tục khai thác các sản nghiệp khác....
Thời gian trôi qua cực nhanh, chẳng mấy chốc thì đã bước sang tháng chạp.
Trên đường vào thôn Tây Lĩnh, Mặc Cửu Diệp dẫn theo một đội người ra roi thúc ngựa chạy về nhà.
Từ một tháng trước thì hắn đã nhận được chỉ thị của Nam Vũ, dựa theo lời hắn ta nói áp giải toàn bộ hoàng thất và quý tộc Man Di đưa tới kinh thành.
Dân chúng còn lại tiếp tục sống cuộc sống ban đầu.
Cùng lúc đó, lãnh thổ Man Di rộng lớn cũng đã trở thành một bộ phận trong đất phong của Mặc Cửu Diệp.
Hắn làm theo lời của Hách Tri Nhiễm, phát cho dân chúng Man Di một số lương thực qua mùa đông trước, dùng thứ này để trấn an lòng dân.
Sau khi những bách tính kia trải qua một mùa đông không ai c.h.ế.t đói, ắt sẽ mang ơn Mặc Cửu Diệp, thậm chí sẽ cho rằng vương triều Đại Thuận thu phục Man Di là chuyện tốt đối với những dân chúng như bọn họ.
Cũng chính xác như thế, trong lòng bách tính bình thường nghĩ gì?
Đơn giản chính là người nhà có thể ăn no mặc ấm, ai cho bọn họ cuộc sống như vậy, thì bọn họ sẽ ủng hộ người đó.
Quả nhiên là như vậy, sau khi đám người Man Di nhận được lương thực do Mặc Cửu Diệp phái người phát, trực tiếp quỳ xuống đất học theo giống như người Đại Thuận, hô Trấn Tây Vương thiên tuế, thậm chí còn có người nói cuộc đời này nguyện làm trâu làm ngựa cho Trấn Tây Vương. Phải chăng thật sự có thể làm trâu làm ngựa hay không thì không biết, nhưng Mặc Cửu Diệp có thể chắc chắn, những người này tuyệt đối là thật lòng ủng hộ hắn.
Đợi sang năm xuân về hoa nở, hắn sẽ dựa theo kế hoạch của phu nhân, đưa ngựa bò dê tới Man Di.
Tuy khu vực Man Di đất đai cằn cỗi, nhưng cũng không phải chẳng hề có, ngược lại còn rất nhiều.
Chỉ là sau khi hạt giống bình thường trong tay các bách tính gieo xuống căn bản không có sản lượng gì, cứ thế mãi, rất nhiều đất đai bị hoang phế.
Trước khi Mặc Cửu Diệp rời khỏi, bảo Lương Hạo dẫn theo một đội người ở lại, hơn nữa bổ nhiệm hắn ta làm tổng đốc khu vực Man Di.
Chức vị tổng đốc này cũng không tầm thường.
Trong châu phủ của vương triêu Đại Thuận, bình thường đều là lấy tri phủ làm đầu, có một vài nơi triều đình còn sẽ phái một vị tổng binh, nói cách khác, trong một châu phủ phần lớn đều là văn quan võ tướng mỗi chức vị một người.
Đương nhiên, khu vực Tây Bắc đặc thù, vì Tây cảnh có đại quân trấn thủ, bên trong châu phủ cũng chưa thiết lập chức tổng binh.
Ở vương triều Đại Thuận, tổng đốc là sự kết hợp giữa tri phủ và tổng binh, nói cách khác, Lương Hạo vừa là tri phủ tại khu vực Man Di, lại là tổng binh của nơi này, kèm theo đội ngũ một vạn người trong tay.
Đội ngũ một vạn người này là do triều đình phái tới tấn công Tây cảnh, Mặc Cửu Diệp chỉ huy đắc lực, trong tay lại nắm giữ một lượng lớn bom, khiến cho toàn bộ chiến dịch phía Đại Thuận hầu như không có tổn thương gì.
Dù sao vương gia sở hữu đất phong có thể nuôi một số lượng binh lực nhất định, huống hồ vừa thu bên Man Di vào, không có binh lực canh giữ cũng không thể nào nói nổi.
Mặc Cửu Diệp trực tiếp dâng thư cho Nam Vũ, yêu cầu chừa lại một phần binh mã làm thủ vệ. Trước kia khi Nam Vũ phái đại quân đi Tây cảnh thì đã từng nghĩ tới, có thể sẽ có hai đến ba phần tổn thương, kết quả tin tức do Mặc Cửu Diệp báo lên cho hắn ta là hầu như không có thương vong.