Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 1225




Ngay sau đó, liên tục có người quỳ xuống, trong miệng đồng thời hô to: "Xin hoàng thượng thuận theo ý trời...

"Xin Hoàng thượng thuận theo ý trời!"

Nói là xin hoàng thượng thuận theo ý trời, lời này nói rất dễ nghe, trên thực tế ai cũng có thể nghe ra được, những người này là hy vọng Thuận Vũ Đế chủ động nhường chỗ cho minh quân.

Bọn họ vốn tưởng rằng Thuận Vũ Đế sẽ vì vậy mà tức giận, dù sao hành vi như vậy của bọn họ không có gì khác ép cung, hôm nay bọn họ dám can đảm như thế, chính là mang ý nghĩ pháp không trách chúng.

Ai ngờ, hôm nay Thuận Vũ Đế lại biểu hiện thái độ khác thường.

Ông ta không có bảo những đại thần kia đứng lên, cũng không có nổi giận như trong tưởng tượng, mà là nhận lấy đèn lồng trong tay cung nhân bên cạnh, đi nhanh về phía tế đàn.

Nam Thụy và Nam Vũ thấy thế, cũng nhận lấy đèn lồng trong tay cung nhân đi theo.

Trên đài tế có ba quyển trục viết họ tên hoàng tử là ông ta tự tay đặt lên, chỉ cần không có ai cố ý thay đổi, vị trí sẽ không sai.

Ngọc tỷ để ngay trên quyển trục có tên Nam Vũ ở chính giữa.

Thuận Vũ Đế không chờ được nữa cầm ngọc tỷ lên, nhưng ông ta lại không lập tức đi xem xét, mà là nhìn chằm chằm quyển trục phía dưới ngọc tỷ.

Mọi người có mặt ở đây đều nhìn thấy rõ ràng, trên quyển trục chính là tên Nam Vũ do Thuận Vũ Đế tự tay viết.

Thuận Vũ Đế nhìn chằm chằm Nam Vũ một hồi lâu.

Cho dù ngu dốt vô đạo như thế nào, dù sao cũng là một đời quân vương, ánh mắt sắc bén này khiến Nam Vũ bất thình lình cũng cảm nhận được một sự áp bách vô hình.

Ngay khi Nam Vũ định nói gì đó, Thuận Vũ Đế phát ra một loạt tiếng cười to quang đãng.

"Ha ha ha... Ông trời đối đãi trẫm không tệ, để khi trẫm còn sống đợi được minh quân có thể kế thừa ngôi vị hoàng đế."

Trong lúc nói chuyện, bàn tay to của ông ta hung hăng vỗ vào đầu vai Nam Vũ.

"Nếu là ý trời, nào có đạo lý ngỗ nghịch?

Hôm nay trẫm tuyên bố, lập Tam hoàng tử Nam Vũ làm thái tử, ba ngày sau trẫm chính thức nhường ngôi cho hắn, trẫm thì thanh thản yên lòng làm thái thượng hoàng không hỏi sự đời hưởng thụ tuổi thọ."

Ông ta vừa dứt lời, có thể nói khiến văn võ cả triều chấn động không thôi.

Trong lịch sử, vẫn chưa từng nghe nói vị hoàng đế nào chủ động nhường ngôi trong khi mạnh như rồng như hổ, đặc biệt là Thuận Vũ Đế, ông ta ngu dốt vô đạo, chưa bao giờ suy nghĩ cho người khác hoặc thiên hạ thương sinh.

Mặc dù hôm nay là ý trời sai khiến, hành động của ông ta cũng vượt quá dự đoán của mọi người.

Nam Vũ xác thực cảm thấy hứng thú với vị trí này, nhưng hắn ta lại không từng nghĩ tới kế thừa ngôi vị hoàng đế nhanh như vậy, dù sao hắn ta cũng mới nhận tổ quy tông không bao lâu, sức khỏe của phụ hoàng lại chưa đạt tới mức độ nhất định phải nhường ngôi.

Hắn ta chỉ suy nghĩ, ngồi vững vị trí thái tử trước, có thể nắm giữ đại quyền là được, đến lúc đó, ngôi vị hoàng đế này sớm muộn cũng là của hắn ta.

Không ngờ rằng hôm nay phụ hoàng lại làm ra hành động ngoài dự đoán của mọi người như thế.

"Phụ hoàng, thân thể người khỏe mạnh, tiếp tục ngồi ở vị trí này cũng không có gì đáng trách, tuổi nhi thân còn trẻ, còn cần học tập đạo trị quốc mới được."

Thuận Vũ Đế xua tay, giọng điệu kiên định nói: "Trẫm muốn thuận theo ý trời, việc này không cần bàn nữa." Một câu nói, Thuận Vũ Đế chặn lại những lời đã nói đến bên miệng của đại thần.