Nam Vũ nghe lời nghe giọng, xác thực bị chấn động bởi lời của hắn.
Nếu nói Mặc Cửu Diệp có mấy vị huynh trưởng c.h.ế.t mà sống lại, hắn ta ít nhiều biết được một ít chuyện này, tuy nhiên, Mặc Cửu Diệp vừa nói gì?
Hắn nói, phụ tử Mặc gia sẽ mặc giáp ra trận.
Điều đó có nghĩa là gì?
Có nghĩa lão Quốc Công Mặc gia cũng còn sống.
Đây quả thực khiến người ta có cảm giác không thể tưởng tượng nổi.
Nam Vũ chần chờ hết một hồi, vẫn không nhịn được hỏi.
"Cửu công tử, ngươi vừa mới nói, phụ tử Mặc gia mặc giáp ra trận, rốt cuộc lời này là có ý gì?"
Mặc Cửu Diệp đã lựa chọn nói ra, cũng không có ý định giấu giếm.
Hắn đại khái nói lại một lần toàn bộ nam nhi Mặc gia còn sống, sự việc trải qua tìm được như thế nào.
Nam Vũ nghe xong, thật lòng cảm thấy đồng tình sâu sắc với cảnh ngộ của Mặc gia.
"Không ngờ cả nhà Mặc gia trung lương, lại gặp phải nhiều chuyện như vậy."
Nếu những lời này đổi lại là từ trong miệng Nam Vũ nói ra sớm hơn, Mặc Cửu Diệp chắc chắn sẽ phản ứng lòng đầy căm phẫn.
Nhưng thời gian lâu rồi, hắn đã nhìn thoáng rất nhiều, cho dù như thế nào, người Mặc gia hắn không ít đi một ai, đoàn viên với nhau, đây là ông trời chiếu cố Mặc gia, có thể người cả nhà đoàn tụ, hắn đã thỏa mãn.
Sau khi Nam Vũ hiểu rõ tình hình mới nhất của Mặc gia, cũng không rối rắm quá nhiều về việc này, mặc cho như thế nào, trong mắt hắn ta, trung lương nên có một kết cục tốt. Suy nghĩ của hắn ta một lần nữa quay về sự việc người Mặc gia trở lại triều đình.
"Ý của Cửu công tử, sau này vẫn ở lại Tây Bắc?"
"Mặc gia ta ở lại Tây Bắc có gì không tốt? Tây Bắc thuộc về cửa ải vương triều Đại Thuận cân bằng Man Di, có Mặc gia ta ở đây, triều đình sẽ mãi mãi không cần lo lắng Man Di quấy rầy."
Về điều này, cho dù Mặc Cửu Diệp không nói thì Nam Vũ cũng có thể nghĩ đến.
Vương triều Đại Thuận chiến loạn phần lớn là đến từ Man Di và Nam Cương.
Bởi thù hận của vương triều Đại Thuận và Nam Cương sâu hơn Man Di rất nhiều, do đó, sau khi Nam Vũ nhận tổ quy tông thì đã có ý nghĩ triệt để san bằng Nam Cương và Man Di, chỉ có như thế mới có thể làm được mãi mãi cắt đứt hậu hoạn.
Bề ngoài vương triều Đại Thuận ra là đại quốc náo nhiệt, sau khi hắn ta tiếp chưởng đại quyền phát hiện, quốc gia chỉ là cái vỏ rỗng, đặc biệt là quốc khố bên trong bị Kẻ cắp" trộm hết...
Vì điều tra hướng đi của tài vật quốc khố, Nam Vũ bỏ không ít công sức vào người Tiết gia, nhưng cuối cùng cũng không hỏi được tung tích, việc này cũng chỉ đành đi vào ngõ cụt.
Dựa theo những tình hình này, một khi Nam Cương thừa dịp Man Di tiến công Đại Thuận làm ra hành động gì, chỉ sợ Đại Thuận căn bản không thể duy trì hiện trạng nữa.
Nếu như dựa theo đề nghị của Mặc Cửu Diệp, người Mặc gia chẳng những có thể mãi mãi canh giữ Tây cảnh Đại Thuận, lần này còn có thể đề phòng bên Nam Cương có động tác gì.
Đừng thấy Nam Vũ mới tiếp quản những thứ này, nhưng trong lòng hắn ta biết rõ, kẻ thù bên ngoài trăm phương ngàn kế nhiều năm như vậy cũng không thể đánh hạ một tòa thành trì của vương triều Đại Thuận, hoàn toàn là vì nam nhi Mặc gia bao nhiêu năm qua liều c.h.ế.t canh giữ.
Trước mắt mặc kệ tình thế nghiêm trọng cỡ nào, Nam Vũ tin chắc chỉ cần có người Mặc gia trấn giữ biên cương, giang sơn Đại Thuận sẽ giữ mãi thái bình. Huống hồ Nam Vũ chính là tín nhiệm Mặc gia vô điều kiện, chưa bao giờ nghĩ tới người Mặc gia sẽ có lòng mưu phản gì.